Giang Khoát đúng là tiến hoái lưỡng nan, cậu không buông tay ra được, dù định mở cửa phòng 107, hay bước tới gõ cửa phòng đối diện tìm người giúp thì cũng đều phải buông Đoàn Phi Phàm ra.
Nhưng cái tư thế quỳ này, nếu thả cho người ngả thẳng luôn về phía sau thì hai chân sẽ phải gập thành hình chữ W, Đoàn Phi Phàm có khả năng mềm dẻo tốt như vậy không thì không biết, dù sao thì cậu cũng không có, còn nếu để cậu ấy bò nhoài về phía trước thì…
“106!” Giang Khoát khẽ kêu lên, “Có ai trong đó không?”
“Ai?” Trong phòng 106 có người đáp, “Chuyện gì?”
“Tôi Giang Khoát đây,” Giang Khoát nói, “Ra giúp một tay.”
Người trong phòng không thấy động tĩnh gì.
Giang Khoát trong một giây liền xét lại cách nói với nội dung mình vừa nói, rồi kêu lên lần nữa: “Đoàn Phi Phàm xỉu rồi.”
Cửa phòng 106 lập tức mở ra.
“Đậu,” Người bước ra đang cởi trần, nhìn thấy cảnh tượng này vội vàng quay đầu vẫy tay với trong phòng, “Ra giúp đi, có chuyện gì vậy?”
“Không biết, uống bia… mà cũng có uống nhiều lắm đâu…” Giang Khoát đỡ đầu Đoàn Phi Phàm, đợi anh cởi trần kia duỗi thẳng chân Đoàn Phi Phàm ra rồi định kéo tay cho cậu ấy đứng lên khỏi mặt đất.
Đáng tiếc là cậu đã đánh giá thấp trọng lượng của Đoàn Phi Phàm, cộng thêm trạng thái hoàn toàn không cố gắng phối hợp này, nên hóa ra không thể kéo được Đoàn Phi Phàm lên được, mà đầu cậu ấy lại còn cứ ngửa ra đằng sau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-phuc/2585462/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.