Ta ngồi bên cửa sổ tư phòng, nhìn ra khung cảnh bên ngoài, cây tùng trước mặt rũ bóng che mát cả sân viện.
Màu xanh của lá cây hấp thụ ánh nắng khắc nghiệt của mặt trời, lại phản chiếu xuống sân nhà bằng những tia sáng le lói cực kỳ dịu dàng, phần nào làm dịu đi cái nắng oi bức của mùa hè.
Nhân Ký dạo gần đây sóng yên biển lặng, đây không phải cách làm bình thường của cha con Trịnh Nhân Hà, đây chẳng phải là điềm báo trước cơn bão hay sao. Theo ta thấy thì Nhân Ký chắc chắn sẽ có hành động, nhưng mà chuyện này cũng không đến phiên ta lo lắng. Chẳng phải đã có Tiểu Lang thay ta để ý rồi sao, còn có ... Minh Tử Kỳ.
Cơn gió nhè nhẹ khẽ đưa tán lá lay động trong không gian, âm thanh xào xạc nhỏ vụn hòa cùng tiếng chim lích chích bên hiên nhà tạo thành một bản hóa ca đầy thi vị của mùa hè. Ta bồng cảm thấy nhớ đến Minh Tử Kỳ.
Nhớ đến ngày hôm ấy sau khi nghe ta thuật lại mọi chuyển ở Phát Gia Trang, huynh ấy đã nghiêm mặt nhìn ta, cái nhìn lạnh lẽo đầy khắc chế khiến người khác khó lòng đoán được suy nghĩ thật của huynh ấy, nhưng trực giác mách bảo cho ta biết huynh ấy là đang tức giận.
Ta nhớ lúc đó bản thân không biết lấy can đảm từ đâu, đưa ngón trỏ về phía ấn đường của huynh ấy, nhẹ nhàng day day nếp gấp chau lại giữa hai đầu lông mày. Huynh ấy nhìn hành động của ta, vẻ mặt hiện lên nét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-o-hi-vien/3647365/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.