Ta mơ mơ màng màng cảm giác như có ai đó đã bồng mình lên chiếc ghế tựa lưng trong góc phòng. Dù cố gắng mở mắt ra để nhìn xem đó là ai thì ta cũng không thể mở nổi, cảm giác đầu óc sắp mất đi tri giác. Trước khi ta hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, chợt cảm giác ai đó kéo chăn trùm lên người ta, bàn tay cầm lấy tay ta đặt vào bên trong chăn. Sự ấm áp của chiếc chăn và hơi ấm từ đôi bàn tay to lớn ấy khiến ta yên tâm thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Ta có ảo giác như mình đã ng rất lâu rất lâu. Thỉnh thoảng trong lúc ngủ, cũng cảm thấy cả người bị xốc nảy như ngồi xe ngựa. Đến khi ta cảm thấy trong bụng mình khó chịu muốn ói hết cả ra, thì lại lần nữa được vòng tay rắn chắc của người đó ôm lấy, cả người như tựa vào một lồng ngực săn chắc mạnh mẽ, cũng rất ấm áp, cũng không còn xốc nảy như ban nãy nữa. Chuyện lúc sau ta không biết tí gì, chỉ biết sang hôm sau tỉnh dậy thì đã ở Hoa gia, đầu đau như búa bổ.
Tiếng chim chiêm chiếp ngoài cửa sổ khiến ta tỉnh giấc, ta gọi tiểu Trúc vào rửa mặt thay y phục. Một lát sau khi mọi việc xong xuôi, tiểu Y _ nha hoàn mới của ta, từ ngoài cửa bước vào, trên tay còn cầm theo một bát canh nóng, nói là canh giải rượu.
Ta cầm lên uống một ngụm, cảm thấy cả người nhẹ hẳn ra, cảm thấy canh này tuy hơi khó uống nhưng công hiệu cũng nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-o-hi-vien/3647361/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.