Ta là tiểu Trúc, nha hoàn cận thân của tiểu thư. Tên thật của ta là Muội Tử, một cái tên chẳng có ý nghĩa gì. Sau này tiểu thư đã giúp ta đặt lại một cái tên mới là Tiểu Trúc. Người muốn ta cũng giống như cây trúc, tuy mỏng manh nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, không ngừng vươn lên đón lấy ánh nắng.
Ta không có mẫu thân, phụ thân một mình nuôi ta đến năm 8 tuổi thì bệnh chết. Từ đó ta trở thành cô nhi lưu lạc đầu đường xó chợ. May mắn ta đã gặp được tiểu thư trong một lần trộm ăn vụn ở một quầy bánh bao bị người ta bắt được. Tiểu thư cứu ta khỏi cảnh bị người ta đánh rồi đem ta về nhà của nàng. Ta trở thành nha hoàn của người, cốt là để báo ơn. Một đứa trẻ như ta có thể sống được đến hiện tại cũng là nhờ ơn tiểu thư, nên ta muốn dùng cả đời này để ở cạnh chăm sóc cho người.
Tiểu thư là một người tốt. Người là một người hay mơ mộng và có nhiều hoài bão. Ta vào Hoa phủ năm 9 tuổi, khi ấy đại tiểu thư 13 tuổi, tam tiểu thư nhỏ hơn ta một tuổi, còn tiểu thư nhà ta thì 10 tuổi. Ngoại trừ đại tiểu thư ra thì nhị tiểu thư và tam tiểu thư lúc ấy còn rất ham chơi. Nhưng ta chưa từng thấy nhị tiểu thư nhà ta lén trốn nhà ra ngoài lần nào. Ta từng nghe nói trước đây tiểu thư rất sợ thế giới bên ngoài, ngay cả tiếng đóng cửa mạnh cũng làm tiểu thư giật mình hoảng sợ. Nhưng năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-o-hi-vien/3647360/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.