Liễu Dịch Trần cứng lại, trong đầu hiện ra hình ảnh Lâm Thiên Long mỉm cười với Như Nguyệt… Không được! Tuyệt đối không được!!! Y lập tức gạt bỏ ý nghĩ lấy Như Nguyệt làm mục tiêu.
“Thực ra… thích thì cũng có thể là cái thích của bằng hữu với nhau mà.” Liễu Dịch Trần lập tức sửa miệng.
“À, ra là bằng hữu, vậy thì dễ rồi.” Lâm Thiên Long gật đầu, bằng hữu thì hắn nhiều vô số, tuy giả làm bạn cũng có điểm khó khăn, nhưng vẫn dễ hơn giả vờ thích người khác nhiều.
“Nếu có thể xác định họ là người của tổ chức kia, chúng ta lập tức bắt họ giao nộp cho Lưu đại nhân, việc sau đó cứ để Lưu đại nhân giải quyết. Ngươi ở đây cũng an tâm hơn.” Liễu Dịch Trần nhẹ cười mà nói, y hiểu rõ những người trên núi Khốn Long, chiếm vị trí lớn nhường nào trong lòng Lâm Thiên Long, họ là bằng hữu, người thân của hắn. Để bất kì kẻ nào của tổ chức kia ẩn nấp tại đây, thực sự rất không an toàn.
“Được, cứ làm vậy đi.” Lâm Thiên Long hoàn toàn đồng ý với chủ ý này, dự định mai sẽ tiến hành.
“Thiên Long…” Cơ thể Liễu Dịch Trần nhũn nhẹo sán lại, dịu dàng thanh tao, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt. Ánh mắt tựa làn thu thủy sáng lấp lánh, nụ cười nơi khóe môi mang vài phần khiêu khích.
“Sắc trời đã tối… chúng ta nên…”
Mặt Lâm Thiên Long có chút đỏ khi thấy tia dục vọng lóe lên trong mắt Liễu Dịch Trần, hai ngày nay bận rộn xử lý công chuyện, tối về đều rất mệt mỏi, do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhat-trien-mien/1330501/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.