“Mẹ nó…” Hoa Hùng tức tối tự vả mình một cái, trầm giọng mắng.
Quan Nhạc Vũ vốn đang cười rạng rỡ, vẻ mặt thình lình trở nên kinh ngạc, sau đó con ngươi đen láy có phần tức giận.
“Ta…” Hoa Hùng vốn định mở lời thỉnh tội với Quan Nhạc Vũ, thế nhưng nhất thời lại không biết nên nói gì, chỉ có thể cứng họng mà nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
Thấy bộ dạng sượng sùng của Hoa Hùng, sự tức giận trong mắt Quan Nhạc Vũ dần tan đi, sau đó lại bỗng có chút xảo quyệt.
“Hoa đại ca. Hôm qua huynh quá chén… sau đó…” Mới nói được một nửa, Quan Nhạc Vũ, hơi cúi đầu, tựa như ngượng quá không dám nhìn ai, cúi đầu xuống, ở một góc độ Hoa Hùng không nhìn thấy được, lộ ra nụ cười tà ác.
“Ta xin lỗi…” Nghĩ đi nghĩ lại, Hoa Hùng không tìm được lý do nào để thoát tội, tuy có thể Quan Nhạc Vũ cũng thuận nước đẩy thuyền, nhưng người chủ động vẫn là hắn, còn đối phương chỉ phối hợp mà thôi, dẫu nói thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể che giấu sự thật mình là một tên cầm thú…
“Hoa đại ca… huynh nghĩ nhiều rồi, ta…” Quan Nhạc Vũ cắn môi dưới, đầy vẻ cố gắng nhẫn nhịn. Hành vi vô tình tối qua lại khiến Hoa Hùng hiểu nhầm, thế nhưng, kẻ thông minh như y đương nhiên không đâu đi bóc trần sự việc vào lúc này, dẫu sao y cũng có nói gì đâu, tất thảy đều là Hoa Hùng tự cho là thế. “Ta không để bụng đâu… cứ… cứ coi chuyện này chưa xảy ra đi…”
“Cái… cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhat-trien-mien/1330475/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.