Hai người lâm vào thế giằng co, Trình Gia vẫn cười, chỉ vào miệng mình: “Nếu anh Hứa thích, có thể đẩy em ngã xuống giường.”
Hứa Nhận vô thức lùi về phía sau một bước.
Trình Gia ngẩng đầu lên, ngây thơ cô số tội hỏi anh: “Cho nên anh Hứa, anh có lựa chọn làm tên biến thái không?”
Hứa Nhận chưa kịp nói gì, đúng lúc này, đột nhiên, có người gõ cửa phòng.
Cửa chưa đóng, nên Trình Trì mặc bộ đồ đua xe sọc xanh xen trắng, nghiêng người dựa vào cửa, cầm điện thoại vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, cười trầm ngâm xem trò hay vừa diễn ra trong phòng.
Trình Gia vừa nhìn thấy cô, vội vàng từ trên giường đứng lên, ra một vẻ ngoan ngoãn, nũng nịu gọi một tiếng: “Chị, chị về rồi ạ.”
“Ừ.” Mặt Trình Trì vô cảm nhướng mày.
“Vừa rồi anh Hứa chuẩn bị hôn em đấy, chị về không đúng lúc gì cả.” Giọng nói của cô ta có chút giận dữ, lại có chút điệu bộ làm nũng.
“Vì sao anh ta lại muốn hôn em?” Trình Trì hỏi.
“Bởi vì anh Hứa cảm thấy em đáng yêu mà!”
“Ồ, cảm thấy em đáng yêu, nên muốn hôn em, cảm thấy em đáng yêu, nên muốn cởi quần trước mặt em, tự sướng…” Trình Trì gật đầu, nhìn về phía Hứa Nhận: “Biến thái tiên sinh, chào buổi tối.”
“Chào buổi tối.” Hứa Nhận hờ hững gật đầu với cô.
Nhưng nhìn ra, anh vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Chị thật là đáng ghét! Hóa ra chị đã nghe thấy hết rồi.” Trình Gia vẫn cười, lộ ra hai cái răng nanh.
“Chị không những nghe thấy, mà điện thoại của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan/167146/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.