Kiều Uyển Lâm tức thì hết luôn cơn ngái ngủ. 
Vị khách thuê phòng này hay ho thật, đến thì vô hình đi thì mất dạng, y như là cô hồn, còn để chữ lại tạo cảm giác tồn tại. Định hù dọa người ta à? Cậu vứt lung tung cái gì? 
Cậu bực bội ngồi dậy, vừa đúng đối diện với bàn sách. Tất cả đồ ăn vặt trên bàn đều được thu vào một túi, đồ ăn dở thì dùng kẹp khóa kín miệng bao, không thiếu mất cái nào. 
Cho nên người kia không chỉ không ăn mà còn thu dọn cho cậu? 
Kiều Uyển Lâm vo tròn giấy, thầm nhủ, người anh em này mắc bệnh sạch sẽ à? 
Cậu ôn từ vựng xong thì đi rửa mặt, phòng tắm không lớn, bên cạnh gương là giá để đồ, phía trên có tổng cộng bốn chiếc khăn lông. Ba cái trong số đó được gấp y hệt như trong khách sạn năm sao, chỉ có cái của cậu là méo xẹo như đống bùi nhùi. 
Cậu sợ có khi người kia còn mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nữa. 
Rửa mặt xong, Kiều Uyển Lâm bắt chước gấp thành một miếng đậu hũ, khi sắp thành công thì phía sau tòa nhà truyền tới tiếng la thất thanh của một cô gái. 
Cậu sợ đến nỗi run cầm cập, chiếc khăn lông thành hình trong tay cậu quay trở về hình dạng kỳ quái ban đầu. 
Bữa sáng vẫn là cháo gạo kê, hai bà cháu ngồi trên bàn vuông trong phòng bếp ăn sáng, Kiều Uyển Lâm cứ mải dỏng tai nghe, hỏi: “Bà ngoại, bà có nghe thấy tiếng thét không?” 
Vương Nhuế Chi bình tĩnh nói: “Ờ, không có gì đâu.” 
Một giọng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhan-2/461676/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.