5.
Quả nhiên bất kể là mèo hay là người, chỉ cần biết nói đều sẽ không phải là thứ tốt đẹp gì.
Tôi tức giận vứt thức ăn mèo ở một bên, xoay người đi vào phòng bếp, lấy đồ mà bản thân đã đặc biệt đi mua ngày hôm qua từ trong tủ lạnh ra, rã đông, chuẩn bị rửa sạch sau đó nấu cơm ăn một mình.
Lúc này tôi chợt cảm thấy dưới chân mình có cảm giác mềm mại, tôi cúi đầu nhìn, đúng lúc mèo cũng đang nhàn nhã nhìn tôi.
Tôi bị dọa cho giật mình, chiếc chậu trong tay rơi xuống đất phát ra tiếng động lớn, mèo cũng bị dọa cho nhảy dựng.
Khi âm thanh dừng lại, tôi mới nhìn về phía mèo, mèo nấp sau tấm kính, cẩn thận nhìn tôi, đôi tai cụp khẽ rủ xuống.
Tôi giận mà không nói được, hơi bực bội hỏi: “Em vừa trốn ở đâu?”
Mèo liếm liếm chân, lại vươn vai lười biếng đáp:
“Ban ngày ở ngoài hành lang rất ồn ào, em nằm ngủ ở trên tủ lạnh.”
Tôi nói nên lời.
Tủ lạnh cao như vậy, không biết làm thế nào mà em ấy nhảy lên được. Nhưng nghĩ kỹ thì khả năng leo trèo bật nhảy của con mèo vốn đã tốt rồi, chỉ là tôi không ngờ em ấy lại ở trên đó nên không tìm.
Sau khi đưa ra một lời giải thích hợp lý cho bản thân, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tôi bước tới nhặt thức ăn mèo vừa vứt sang một bên lên:
“Chị có mua cho em một ít thức ăn.”
Mèo vui vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nguyen-dep-nhat/2762663/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.