Ngồi trên xe ngựa suốt hai tiếng đồng hồ khiến cho hai cái bàn toạ của cô đã ê ẩm đến mức không còn cảm giác. Cũng may có Thuý Hồng liên tục ngồi tán gẫu với cô hết chuyện trên trời dưới đất nên cô mới không cảm thấy buồn chán.
“Này, khi nào thì lấy chồng?” Đang nói chuyện khác đột nhiên Thuý Hồng lại chuyển sang nói qua vụ này.
Lạc Liên nhìn ra ngoài đường thông qua cửa sổ nhỏ trên xe, cất giọng trong điệu bộ chán nản “Thôi đi, hết mẹ tao rồi lại tới mày, tao sẽ không lấy chồng đâu.”
Thuý Hồng bật cười “Thật đấy à? Ai đời lại không lấy chồng, chẳng lẽ mày định trở thành một bà cô già đến cuối đời không chồng, không con, không cháu hay sao?”
Cô hiểu ý của Thuý Hồng muốn nói cho cô nghe nhưng trước nay cô đã quyết định chuyện gì nhất định sẽ không thay đổi. Thuý Hồng trông thấy cô bắt đầu trầm tư cũng không cố chấp nói vô nữa, chỉ biết thở dài cho qua chuyện, coi như nãy giờ chưa từng nói gì.
Xe ngựa lăn bánh gần tới thôn Hà Tinh. Từ xa cô và Thuý Hồng đã có thể cảm nhận được một bầu không khí nhộp nhịp bao trùm cả thôn Hà Tinh, tiếng cười cười nói nói rộn rã của người dân thu hút sự tò mò của cả hai. Xe ngựa thả cô và Thuý Hồng xuống ở đầu thôn rồi người đánh lái kiếm chỗ nào đó nghỉ ngơi chờ tới khi hai người trở về.
Thuý Hồng phấn khích nắm chặt tay cô, kéo cô chạy vào trong thôn. Không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nghiet-duyen/3414973/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.