Từ sau ngày hôm đó Lạc Liên rất ít khi ra khỏi nhà. Cô sợ nếu như bản thân lơ là một tí thì bà Lý sẽ ra tay với gia đình cô lúc nào không hay. Cả về việc cô gái lạ mặt chết ở trong phủ nhà họ ấy vậy mà cô lại chẳng nghe thấy ai bàn tán gì tới...chẳng lẽ cô ta là người thế thân cho cô hay sao? Nói ra thì bà Lý cũng thật độc ác.
Lạc Liên chán chường đi ra trước nhà rồi quẹo lại trở vào phòng. Hơn một tuần nay không bước chân ra khỏi nhà nên không tránh khỏi việc Lạc Liên không có việc gì để làm. Hầu như ngày nào cũng như ngày nào cũng chỉ ăn, ngủ và dọn dẹp nhà cửa, đến mức cô đã chán muốn mọc rong luôn rồi.
“Liên a, có ở nhà không Liên?”
Thuý Hồng - con gái thím Doãn đứng trước cửa nhà cô kêu inh ỏi.
“Ơi. Có chuyện gì vậy?” Cô chạy ra mở cửa, thuận miệng hỏi.
“Tao vừa nghe nói ở thôn Hà Tinh mới mở lễ hội đấy. Mày có đi không? Tao với mày cùng đi tới đó xem thử coi nó ra sao.” Thuý Hồng phấn khích nói.
“Tận ở thôn Hà Tinh cơ á? Phải mất hai tiếng đi đường lận đấy.”
Vừa nghe nhắc đến thôn Hà Tinh chưa gì cô đã cảm thấy mệt mệt trong người. Thôn đấy cách xa thôn Vĩ Cổ của cô tận trên mười mấy cây số, phải mất hai tiếng đồng hồ ngồi xe ngựa mới tới. Đi một chặng đường xa như vậy chỉ để tham gia một lễ hội không biết tổ chức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nghiet-duyen/3414972/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.