Bên ngoài trời vẫn còn tối, gà còn chưa gáy. Lạc Liên đã thức dậy từ sớm, chuẩn bị đồ đạc để chút nữa đi hái sen.
Cô loay hoay dưới bếp làm mấy món cho mẹ cô để khi bà thức dậy có cái mà ăn, sau đó cô tranh thủ quét dọn nhà cửa. Dọn dẹp một hồi cũng thấm mệt, cô ngồi ở bàn, rót một chén trà để uống.
Đại não cô bắt đầu tua lại kí ức về khuya hôm qua. Cặp mắt ấy... Âm thanh ấy quả thực một phen làm cho cô hú vía.
“Con thức sớm vậy?”
Mẹ cô ở đằng sau nói vọng tới làm cho cô giật cả mình. Cô quay sang, mỉm cười nhìn bà.
“Hôm nay, con phải đi hái sen nên mới thức sớm. À mà con có làm đồ ăn sáng cho mẹ rồi đấy, khi nào mẹ đói thì nhớ hâm lại cho nóng rồi hẳn ăn.”
Bà đi lại ngồi cạnh cô, do dự một lúc rồi mới nói: “Hay là để mẹ đi làm phụ con...”
Nghe bà nói vậy cô hướng mắt nhìn chiếc bàn thờ của ba cô ở đằng sau lưng bà, lòng lại nhói đau lên.
“Mẹ cứ ở nhà mà nghỉ ngơi, dù sao mấy việc này con làm cũng đã quen rồi. Một mình con vẫn có thể nuôi sống được hai mẹ con mình mà. Nên mẹ cứ yên tâm.”
Cô biết bà rất muốn đi làm phụ cô nhưng cô lại không muốn để bà cực khổ nữa. Dẫu sao cô bây giờ cũng đã lớn mấy việc này có là gì đâu chứ, miễn có tiền thì nặng nhọc cỡ nào cô cũng sẽ làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nghiet-duyen/3414957/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.