“Mã cha mày, mày làm tao hết hồn!”
Lạc Liên cười cười, cùng thím Doãn đi trên đường.
“Thím Doãn, con có chuyện này muốn hỏi thím.”
“Mày muốn hỏi gì?” Thím hỏi.
Cô dè dặt, suy nghĩ cho thật kỹ rồi mới dám hỏi: “Hồi nãy con có thấy gia nhân nhà họ Lý bưng một cái thao để trước cửa phủ. Cái thao đó đựng gì vậy thím?”
Thím quay sang nhìn cô dò xét.
“Mày muốn biết làm gì?”
“Chỉ là con hơi tò mò...”
Bà ấy thở dài một hơi, xoay đầu về vị trí cũ, rất nhanh thì thím liền trả lời: “Là máu dê.”
Cô trơ mắt, bất ngờ với những gì vừa nghe.
Thì ra là máu dê hèn gì ngửi mùi lại tanh đến vậy.
Mặc dù đã biết cái thau đó đựng máu dê nhưng cô vẫn khỏe tài nào hiểu được tại sao phải là máu dê? Máu động vật khác không được hay sao? Với lại tại sao phải đưa chân vào đó?
Lạc Liên liếc mắt qua nhìn thím một cái rồi hỏi tiếp: “Vậy tại sao phải đưa chân vào đó vậy thím?”
“Mày lại nhà họ mà hỏi, mày hỏi tao làm sao tao biết.”
Lạc Liên cười gượng, lấy tay gãi gãi đầu. Thím Doãn không biết cũng phải. Dù sao từ trước đến nay nhà họ Lý làm gì cũng khó đoán.
Trên đường vắng tanh không một bóng người chỉ còn lại một mình cô và thím Doãn, khung cảnh đìu hiu đến tẻ nhạt, lâu lâu lại có vài tiếng cú kêu lên cho sinh động.
Đi được một lúc thì đã tới nhà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nghiet-duyen/3414956/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.