Ngày đó Trần Chiêu rời đi, hết thảy đều không có gì thay đổi.
Thời tiết thậm chí còn tốt hơn cả ngày hôm qua.
"Trần Chiêu, khi nào thì anh trở về?" Kinh Nguyện tựa như ngày thường hỏi anh, có chút giọng đông bắc.
Động tác thu dọn hành lý của Trần Chiêu dừng lại,sau đó lại tiếp tục, đến khi kéo khóa vali xong thì anh nhìn cô.
Anh nhìn cô thật sâu, như thể nói lời tạm biệt, nhưng cũng giống như nói lời vĩnh biệt...
Anh sẽ là người đi tuyến đầu của phòng chống ma túy, và anh nhất định sẽ đối đầu với những kẻ buôn bán ma túy đó,cứng đối cứng, nếu chẳng may không cẩn thận, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra, cho dù tốt hay là xấu.
Kinh Nguyện đã xem nhiều bộ phim tài liệu tương tự. Cảm động là có thật, và nỗi sợ hãi cũng là có thật.
Đám người buôn ma túy kia chính là kẻ điên, những kẻ điên khiến người ta hít thở không thông.
Bọn họ vốn tưởng rằng mình sinh ra dưới ánh mặt trời, nhưng kỳ thật, thế giới này còn có một mặt khác.
Hoàn toàn không có biện pháp.
Chân trần không sợ kẻ xỏ giày.
Kể từ khi Trần Chiêu thi đậu vào học viện cảnh sát, cô biết thứ anh muốn làm,là bảo vệ lẽ phải, giữ gìn an ninh trật tự vì bình yên cuộc sống của mọi người.
Bằng mọi giá, cho dù phải trả bằng một cái giá đắt là chính mạng sống của mình anh cũng nhất định bảo vệ lí tưởng đó.
"Anh đi mấy năm?" Cô không đợi anh trả lời, lại tiếp tục hỏi.
Trần Chiêu lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nam/237238/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.