16
Tôi không biết mình đã hôn mê bao lâu trước khi từ từ tỉnh lại.
Cảm giác ấm áp từ cổ tay truyền đến, như có ai đó vẫn luôn nắm lấy tay tôi.
"Chu Gia Vọng?"
Không ai trả lời.
Nơi đổ nát tạo ra một khoảng trống, tôi và Chu Gia Vọng cùng kẹt lại ở đó.
Xung quanh tối đen như mực.
Tôi không biết còn có ai khác ở gần không.
Vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y anh:
"Chu Gia Vọng, đừng ngủ."
Trong tình huống này, đôi khi chỉ cần thiếp đi là không thể tỉnh lại được nữa.
Phần thân dưới của tôi bị mắc kẹt, không thể cử động.
Tôi đành đưa tay ra sờ soạng tìm anh.
Bất ngờ, tay tôi chạm phải một thanh thép cắm vào lưng anh.
Xung quanh là chất lỏng ẩm ướt.
Não tôi như trống rỗng, không rõ thanh thép cắm sâu đến mức nào, cũng không biết đã cắm vào bao lâu.
Anh có lẽ đang trong trạng thái sốc.
Nếu mất m.á.u quá nhiều, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Tôi vội buông tay anh ra, mò tìm trong túi.
May mắn thay, băng gạc mang theo vẫn còn.
Mắt tôi dần thích nghi với bóng tối.
Tôi cố làm sạch m.á.u trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nam-thanh-hu-khong/3747115/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.