Nhưng ngay giây tiếp theo, anh đã ôm chặt tôi vào lòng.
"Kim Nghi, em có biết anh nhớ em đến nhường nào không?
"Anh sai rồi, đều là lỗi của anh. Anh không nên nói những lời đó, làm những chuyện tồi tệ để tổn thương em.
"Anh biết mình sai rồi.
"Về nhà với anh đi, được không?"
Giọng anh khàn đi, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống cổ tôi.
Giống như một đứa trẻ mắc lỗi, anh cứ lặp đi lặp lại hai câu: "Anh xin lỗi, anh sai rồi..."
Dù tay tôi mỏi nhừ, tôi vẫn đẩy anh ra.
"Nói xong chưa?"
Gương mặt anh đầy vệt nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, trông như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi.
Ai mà ngờ được?
Người từng cao cao tại thượng, chắc chắn rằng tôi sẽ mãi không rời xa anh, giờ đây lại thấp hèn, khẩn thiết cầu xin sự tha thứ của tôi.
Thấy tôi không chút động lòng, anh mất kiểm soát:
“Tại sao em không nói với anh rằng em sẽ rời đi?
"Thẩm Kim Nghi, chúng ta đã bên nhau bao nhiêu năm, em có tim không vậy?"
Tôi mệt mỏi thật sự, gắng gượng giữ tỉnh táo:
"Chu Gia Vọng, tôi không có thời gian đôi co với anh.
"Dù anh nghĩ tôi thế nào, điều đó không quan trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nam-thanh-hu-khong/3747114/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.