*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chú ý: Chương này nói về những chuyện kiếp trước của biểu ca, độ máu chó rất cao, nếu bạn chỉ muốn tập trung vào kiếp này sủng ngọt, xin hãy bỏ qua.
--- ------♡--- -------
Năm Vương Dao Dao chín tuổi, tứ cô cô qua đời. Nàng ôm lấy biểu ca, dùng giọng nói non nớt thốt lên lời hứa một đời:
“Miên nhi sẽ mãi mãi, mãi mãi ở bên biểu ca, vĩnh viễn không rời đi đâu!”
Năm Vương Dao Dao mười hai tuổi từng một lần đi lạc ở Động Đình sơn.
Nàng còn nhớ như in cảm giác hoảng loạn của mình lúc đó. Bấy giờ trời mưa tầm tã, cả một khoảng trời đều chìm trong màn mưa trắng xóa, một mình nàng bị kẹt ở trên núi hoang vắng. Trời mỗi lúc một tối, mưa thì đã tạnh, nhưng chẳng tìm được đường xuống núi, Vương Dao Dao ngồi co ro trong một hang đá, vừa sợ vừa đói vừa lạnh.
Đúng lúc đó, nàng nghe thấy tiếng gọi:
“Miên nhi! Miên nhi!”
Rướn người nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy biểu ca một tay cầm tán ô, một tay cầm đèn lồng, đang cuống cuồng tìm nàng. Biểu ca trong mắt nàng xưa nay vẫn luôn là công tử như ngọc, lúc nào cũng thong dong điềm đạm. Nàng chưa bao giờ trông thấy biểu ca như hôm ấy, trường bào lốm đốm bùn đất, mái tóc đen dài tựa thác ướt sũng nước mưa, mặt tái nhợt không chút huyết sắc.
Mắt nàng đỏ lên, mũi tự dưng cay cay, cổ họng cũng nghèn nghẹn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-mong-thai-ho-tuy-co-to/133469/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.