*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dùng xong yến tiệc, Lý lão phu nhân trở về Diên Phúc viện nghỉ ngơi, Vương đại nhân cùng Lý lão gia vào thư phòng đàm luận văn thơ, Vương thị cùng Lưu di nương tâm sự chuyện nhà, chỉ còn lại ba người, Vương Dao Dao triệt để sắm vai cái đuôi của biểu ca, bám dính không rời, Vương Diệu Diệu bất đắc dĩ cũng phải đi theo.
Lý Quân Ngọc bảo Thanh Thư dọn lên một đĩa hạt dẻ đầy ắp, Vương Dao Dao vừa trông thấy hai mắt liền sáng rực lên, nhìn biểu ca càng thêm sùng bái, hỏi:
“Biểu ca, huynh làm sao biết được muội thích ăn nhất là hạt dẻ?”
Lý Quân Ngọc mỉm cười, đáp:
“Chỉ là trùng hợp vi huynh cũng thích thôi.”
Vương Dao Dao cười hì hì nói:
“Thật trùng hợp, có lẽ kiếp trước chúng ta cũng là huynh muội đó!”
Lý Quân Ngọc khẽ cười không đáp, cầm lên một viên hạt dẻ, chăm chú bóc vỏ.
Đâu chỉ là huynh muội... Mười năm thanh mai trúc mã, mười năm phu thê cùng giường chung gối, sở thích của cả hai đã vô hình trung dung hòa làm một.
Kỳ thực trên đời làm gì có chuyện ngẫu nhiên, hoặc chí ít đối với Lý Quân Ngọc mà nói, không hề có thứ diễm phúc nào từ trên trời rơi xuống cho chàng. Tất cả, đều là do chàng nỗ lực tự tạo ra. Không phải tự nhiên tâm ý tương thông, mà là cố tình để tâm, tỉ mỉ lưu ý từng li từng tí để hiểu đối phương.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-mong-thai-ho-tuy-co-to/133468/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.