🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nam Mịch đang bay giữa không trung bỗng nhiên mở mắt, kim quang trong mắt lóe lên, nàng đáp xuống, nhìn thấy Cảnh Từ đang ngồi trên mặt đất thì vội đi đến bên cạnh Cảnh Từ xem vết thương trên người hắn.



Nàng vừa giơ tay lên, còn chưa đụng đến Cảnh Từ thì hắn đã vô thức lùi về sau một chút, né tránh sự đụng chạm của nàng, trong mắt cũng chứa sự cảnh giác.



Lòng Nam Mịch hiểu rõ, nàng nói: “Cảnh Từ, là ta, ta là Nam Mịch.”



Lúc này Cảnh Từ mới nhìn nàng một cái, duỗi tay ôm nàng vào lòng, không để ý đến cơn đau gần như nghẹt thở của vết thương trên vai, khàn giọng hỏi: “Nàng thành công rồi?”



“Ừm, thành công rồi,” Nam Mịch lấy lại tinh thần, lúc này mới cảm giác được cơn đau trên tay, nàng đẩy Cảnh Từ ra rồi nhìn tay mình, nàng đã bao giờ chịu vết thương như vậy đâu? Nam Mịch đau đến nỗi có chút khó thở, nàng chớp chớp mắt, chỉ một lát sau lại khôi phục như cũ, nàng lại giơ tay chạm vào Cảnh Từ: “Để ta xem vết thương của chàng.”



Ai ngờ Cảnh Từ lại hơi né đi.



Hắn quay mặt đi, đưa tay trái đến trước mặt Nam Mịch: “… Này.” Tiếng “này” ngắn ngủi, âm cuối hơi nhẹ, hắn đưa tay cho nàng nhìn.



Nam Mịch lúng ta lúng túng một lúc lâu, thật sự khó hiểu: “Sao vậy?”



Cảnh Từ hơi tức giận nhìn nàng, nhưng lúc mở miệng hắn lại mất khí thế trước, ấm ức gần như hơi nghẹn ngào: “Nàng đã nói sẽ nhận ra ta.”



Nam Mịch: “……”

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-mich/3434016/chuong-44.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Tầm Mịch
Chương 44: Dỗ dành
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.