Cảnh Từ và Nam Mịch trở về Tầm viên, ở trong Tầm viên dành ra vài gian phòng khách cho Sở Khương Dũ và Chung Mi, còn có Nam Tu lì lợm la liếm cũng chuyển đến ở lại. Chưa được mấy ngày, Cảnh Mạch đáng thương đến hỏi Cảnh Từ nếu có thời gian có thể đến thăm nhóc được không.
Nam Mịch thấy nhóc đáng thương nên cũng cho nhóc một gian phòng cho khách ở Tầm viên. Ngày thường nhóc giải quyết công việc ở Chá Phàm điện, gặp việc khó giải quyết thì sẽ về Tầm viên hỏi Cảnh Từ, Sở Khương Dũ không nhìn nổi cũng sẽ chỉ bảo vài câu.
Mấy ngày nay Sở Khương Dũ vô cùng bận rộn, khó khăn lắm mới nhàn rỗi trốn ở chỗ này của Nam Mịch.
Cảnh Từ ở hậu viện nhìn tâm kinh lại một lần thì hiểu ra, sau đó hắn tìm được Sở Khương Dũ trong thư phòng Nam Mịch.
Hắn chưa bước được mấy bước thì cửa đã bị gõ vang.
Giọng nói của Cảnh Mạch vang lên: “Điện hạ, thần đi tìm lão đại nhưng lão đại không có, Sở tiên sinh cũng không ở đây, điện hạ biết họ ở đâu không?”
Nam Mịch đang dựa vào bàn đọc sách, nàng giơ tay, Thường Hỉ mở cửa ra, cúi cúi người: “Tiểu Cảnh đại nhân, vào đi.”
Cảnh Mạch ngước mắt thì thấy nơi đây khá náo nhiệt, Cảnh Từ đang dựa vào cạnh bàn sách của Nam Mịch, Sở Khương Dũ ngồi trên ghế dựa uống trà với khuôn mặt buồn bực.
Nó đành phải hành lễ: “Có phải ta đang làm phiền mọi người nói chuyện công việc không?”
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-mich/3432382/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.