Chiều tối Mục Nhan về, thấy nhà có thêm mười con gà con liếp nhiếp trong một cái chuồng nhỏ xíu làm bằng củi thô lậu, ngạc nhiên không thôi. Sau đó nghe hài tử khoe là phụ thân mua về nuôi, lại thấy tiểu Hoa đang đập hạt mà Đằng Nguyên nhặt để mai có cái cho gà ăn, nàng vui vẻ cười.
Đến khi xuống bếp, Mục Nhan lại thấy miếng thịt Đằng Nguyên mua để trong nồi, vội vã chạy vào phòng ngủ, rụt rè hỏi:
- Tướng công, thịt trong bếp là thế nào?
- Ta mua. – Đằng Nguyên đang ngồi ở bàn gỗ xem cuốn sách cũ nát, ngẩng lên. – Nàng chia ra nấu cho cả nhà ăn. Ta không biết nấu. Nấu cơm nhé, nếu hết gạo thì mua thêm một ít.
Đằng Nguyên lấy một trăm đồng đã xâu thành xâu dài trong túi ra đưa cho Mục Nhan.
Mục Nhan kinh ngạc nhìn, không dám đón lấy, lắp bắp:
- Tiền này... Tướng công, chàng còn nợ Tiết đại thúc hai mươi lượng bạc đó. Nghe đâu tháng sau chàng phải trả cả gốc lẫn lãi là hai mươi ba lượng cơ.
Đằng Nguyên đương nhiên nhớ. Trí nhớ của thân thể này rất tốt, sao hắn quên được.
Tuy nhiên mấy đồng tiền bán thảo dược này muốn dồn trả nợ chắc phải vài năm, bất khả. Muốn có tiền trả nợ phải kiếm bằng kiểu khác.
Đằng Nguyên nắm cánh tay Mục Nhan kéo lại gần, dúi xâu tiền vào tay nàng, nhếch mép cười:
- Cứ cầm đi. Hán tử sức dài vai rộng, không thể để thê nhi đói khổ. Nghe lời ta, đi nấu cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-luan/3095968/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.