Bốn ngày sau khi sát hại Mộc Viên, Đằng Nguyên xách rìu, đeo gùi sau lưng, quay lại núi lần đầu tiên.
Thôn dân không dám lên núi vì sợ sói ra nhưng mùa đông đang đến gần, họ phải đốn củi cõng về dự trữ. Thấy Đằng Nguyên lên núi, hán tử bắt đầu rủ nhau đi theo từng nhóm, đốn cây ở sát chân núi chứ không dám vào sâu.
Đằng Nguyên cứ đi vào sâu, loanh quanh nửa buổi sáng, xác định không bị ai bám đuôi thì đi tới nơi hắn đã dấu xác Mộc Viên.
Đó là một sơn động trên sườn núi, nằm trong khe đá chênh vênh, rất khó lần ra.
Đằng Nguyên đuổi gà rừng, mò mẫm tìm kỳ trân dị thảo, chẳng có chỗ nào trong núi này hắn chưa sục qua. Sơn động nông, sâu trong núi không ít nhưng chỗ đặc biệt như chỗ này chỉ có một.
Đằng Nguyên leo lên vách đá, bỏ gùi bên ngoài, cúi người chui vào trong.
Cửa động rất nhỏ, bò một đoạn mới rộng rãi hơn chút, đủ để khom người di chuyển. Vào càng sâu bên trong vòm động càng cao lên, có thể thẳng lưng.
Động này đặc biệt ở chỗ chỉ hút gió một chiều. Cấu trúc ngách đá hướng lên trên khá đặc biệt khiến gió thổi vào cửa động, bị hút ngược lên, thoát ra ở đâu đó phía trên. Tuyệt nhiên không có gió từ các khe bên trên thổi xuống, thổi ngược ra cửa động.
Đằng Nguyên vô tình phát hiện ra động này, ngạc nhiên không thôi, lập tức trong đầu nảy ra suy nghĩ, nếu giết người giấu xác trong này sẽ không bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-luan/3095947/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.