Sau khi nô lệ trở về nhà gỗ gần hết, đám lính cai nô khu Hạ bắt đầu tụ tập chè chén. Chúng bày dạ yến trong dãy nhà dùng để chia đồ ăn hàng ngày, mùi thơm của thịt xào tỏa ra ngào ngạt khiến bụng đám nô lệ quặn lên, nước miếng tự động tiết ra, tâm tình ảo não. Chúng không cắt cử người đi tuần, tất cả tụ lại ăn uống, nói cười ầm ĩ.
Nếu hiện tại nô lệ bỏ trốn chỉ có thể băng qua rừng thưa, trèo tường ra ngoài. Tường bao là nhiệm vụ của cung thủ trên các tháp canh, lính cai nô không phụ trách, tuy nhiên chẳng nô lệ nào đủ bản lĩnh trèo qua bức tường chọc mây xanh đó nên đám lính cai nô ngang nhiên bỏ tuần tra, mải miết nốc rượu.
Nếu có mật lộ khác dẫn ra ngoài, đây chính là thiên thời địa lợi cho kẻ đào tẩu.
Bên trong nhà gỗ của đám Đằng Nguyên, Điền Đông và Lưu Tống khua hết lượt hán tử dậy, ngồi tụ lại ở giữa phòng. Điền Đông đem sự tình nói rõ trắng đen, hỏi xem ai muốn đi, ai ở lại. Dù sao trốn mười người cũng là trốn, thêm năm người nữa cũng là trốn. Đám lính kia ăn uống ầm ĩ, khẳng định lát nữa không say bò cũng nhìn gà hoá cuốc, chắc chắn không thể phát giác một đám nô lệ lẩn vào bóng tối, men theo rừng thưa chạy lên thác nước.
Đám hán tử trong phòng kích động không thôi, mắt sáng quắc nhìn nhau. Có điều một hán tử họ Đổng ảo não thở dài, lên tiếng trước:
- Nếu lối thoát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-luan/3095905/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.