Sau câu nói của Lưu Hoàng Du, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Đằng Nguyên. Các huynh đệ cùng nhà gỗ cũng quay lại nhìn hắn, người không thể ngờ, kẻ nghi hoặc, người căm phẫn nghĩ Lưu Hoàng Du vu oan giá hoạ. Đủ mọi loại biểu cảm khác thường.
Đằng Nguyên chỉ nhíu mày lạnh lùng nhìn lại Lưu Hoàng Du.
Lưu Ngọc Lâm rít lên nho nhỏ, mắt toé lửa căm phẫn:
- Súc sinh kia… Vu oan giá hoạ…
Điền Đông lập tức tóm lấy Lưu Ngọc Lâm, ghì chặt vì sợ Lưu Ngọc Lâm giận quá mất khôn, lao lên muốn sống mái với Lưu Hoàng Du thì lại rước họa vào thân.
Thôi Dự nhướn mày nhìn sắc mặt Đằng Nguyên, quay lại quan sát biểu tình đằng đằng sát khí pha lẫn hoảng loạn của Lưu Hoàng Du, cười lạnh:
- Hắn đầu độc bằng cách nào? Đồng phạm là kẻ nào? Lấy độc ở đâu?
Lưu Hoàng Du nhìn thẳng vào Thôi Dự, quả quyết:
- Hắn lấy độc ở trong rừng. Đó là một loại bột màu xanh, hắn gói vào trong những miếng vải nhỏ, nhét quanh chỗ ngủ. Hắn dụ dỗ tên ngốc Liễu Giác Tô, sai tên đó bỏ độc vào đồ ăn của linh cai nô. Ta đoán chúng bỏ độc vào canh.
Thôi Dự không biết Liễu Giác Tô, nhướn mày nhìn Tằng Minh. Lính cai nô và nô lệ khu Hạ đều biết Liễu Giác Tô ngây ngô suốt ngày loanh quanh ở kho chứa củi gần trù phòng, nhiều kẻ lập tức tin lời Lưu Hoàng Du, trong đó có Tằng Minh.
Tằng Minh ôm quyền, hướng Thôi Dự bẩm báo:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-luan/3095877/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.