Đến ca gác, bốn huynh đệ Điền Đông ngồi vây quanh Đằng Nguyên. Lưu Tống nhỏ giọng thì thầm:
- Đằng Nguyên, đệ nghĩ trong số chúng ta, ai có thể đi theo đệ?
- Lưu Ngọc Lâm. – Đằng Nguyên lập tức trả lời không do dự. – Phía bắc là tử lộ, Điền Đông đại ca bản lĩnh lớn nhưng tuổi tác cũng lớn, e rằng không phù hợp. Lưu huynh và Vỹ Thái võ nghệ không tới đâu, đi theo chỉ lành ít dữ nhiều.
Các huynh đệ đưa mắt nhìn nhau. Điền Vỹ Thái không phục:
- Đệ muốn theo huynh. Đệ cũng tiến bộ rất nhiều, lúc ở mỏ Dạ Cổ còn giết được bốn tên lính cai nô. Đệ còn trẻ, có sức khoẻ, có thể…
- Tìm chết. – Đằng Nguyên hừ lạnh ngắt lời. – Kẻ nào chết ta không quan tâm nhưng bốn huynh đệ các ngươi chết ta không cam tâm. Vốn dĩ ta cũng chẳng định đưa kẻ nào trong số các ngươi tới thành Huỳnh Tương. Về Sa Lục Châu với Trình Hạ mới là quyết định khôn ngoan. Lưu Tống, huynh thông minh hơn người, huynh cũng biết cửa tử mà ta đi không mấy kẻ theo được. Các ngươi đều muốn báo thù, làm gì có ai muốn chết, phải không?
Lưu Tống thở dài, nhìn xuống chân.
Lưu Ngọc Lâm cẩn trọng lẩm bẩm:
- Đệ có thể theo huynh mà không làm vướng chân.
- Đúng vậy. – Đằng Nguyên gật gù công nhận. – Nhưng nếu đệ theo ta rồi, Lưu Tống, Điền Vỹ Thái chỉ còn trông cậy được vào mỗi Điền Đông đại ca. Quá mạo hiểm! Đệ phải đi cùng họ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-luan/3095839/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.