Đằng Nguyên nhìn Đáp Chi một lượt, cúi đầu:
- Xin hỏi, xưng hô thế nào?
Đáp Chi bực bội gắt:
- Ngươi bị bán cho ta rồi, còn hỏi xưng hô thế nào? Gọi ta là chủ nhân, xưng tiểu nhân.
Đằng Nguyên nghẹn họng.
Hắn biết nô lệ phải xưng hô như vậy từ lâu, có điều đến lượt mình thì nghẹn cứng trong cổ họng. Đáp Chi tức vì bị Oát Cai chửi mắng vô cớ, giờ trút giận lên đầu Đằng Nguyên:
- Sao hả? Không phục? Xem ngươi kìa… - Lão chỉ vào mặt Đằng Nguyên. - Ở nơi này ăn sung mặc sướng, được lão tiền bối trọng dụng nên ngu người luôn rồi, còn không tự biết thân biết phận. Chỉ là một nô lệ quèn, bị bán đi có gì lạ. Đổi từ chủ này sang chủ khác, đi đâu cũng phải làm việc thôi. Còn không mau thu dọn y phục rồi theo ta. Thương đội của ta không có cả ngày dây dưa ở đây.
Nói đoạn lão cắp tay sau đít, đùng đùng ra khỏi phòng.
Đến mái hiên, lão sực nhớ ra, quay lại ném thẻ bài cho Đằng Nguyên:
- Cầm lấy. Giữ cho kỹ. Để mất là vào địa lao ngồi lúc nào không biết đâu.
Thẻ bài bay tới, Đằng Nguyên theo phản xạ bắt lấy. Chính là thẻ thông hành của nô lệ mà Đằng Nguyên từng thấy rất nhiều lần. Các nô lệ Oát gia trang được phép ra ngoài đều có thẻ này, đi qua cổng trấn, cổng thành thì trình ra cho Bình binh xét. Nếu không có thẻ mà lạ mặt sẽ bị làm khó dễ, thậm chí bị tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-luan/3095805/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.