Bởi vì không nghỉ lại trong trấn Thồ Đổng nên xế chiều thương đội của Đáp Chi không kịp tới trấn Phụ Dung, phải nghỉ chân bên cạnh làng Hãn. Bất quá làng này vừa lớn vừa đông hộ, nhà đá xây san sát nhau chiếm hết bãi đất bằng, xung quanh đào hồ thả cá nên khoảng trống duy nhất có thể đốt lửa dừng chân là bãi đầu làng, bên cạnh một cái giếng lớn. Đáp Chi cho Lăng chưởng quỹ vào thôn thương lượng với trưởng thôn xin nghỉ tạm một đêm. Lão xuống ngựa, đi loanh quanh cạnh giếng.
Đội trưởng bảo tiêu lấy làm lạ, tiến đến hỏi chuyện. Đằng Nguyên dù đang đứng ở xe hàng mình phụ trách kéo, rất xa chỗ Đáp Chi nhưng vẫn nghe rõ ràng cuộc trò chuyện.
- Đáp lão gia, sao không dừng ở trấn Thồ Đổng? Tới đây rồi cũng không vào làng xin nghỉ trọ một đêm, lại đóng bên ngoài màn trời chiếu đất như vậy?
Đáp Chi cười khùng khục, hếch mặt ra vẻ cao thâm:
- Hồi nãy ta đi loanh quanh chợ nô lệ, thấy dân địa phương ho rất nhiều. Thương đội và nô lệ từ nơi khác đến lại chẳng kẻ nào ho, ngươi nghĩ sao?
Đội trưởng bảo tiêu ngớ người:
- Ý lão gia là… có dịch bệnh?
- Ta không chắc. – Đáp Chi ngân nga trả lời. – Nên đề phòng vẫn hơn. Làng này gần trấn Thồ Đổng như vậy, cũng không nên vào.
Lão cáo già…
Đằng Nguyên hừ lạnh trong lòng, lấy nước ra uống. Hắn cũng nhận ra trong chợ nô lệ rất nhiều người ho mà đa số là người của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-luan/3095802/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.