Đằng Nguyên bò về tới thảm cỏ, sờ soạng tay nải đựng quần áo, lấy một nắm lá độc ra vội vàng nhai. Tầng thứ ba của Huyết Liên dù có khả năng chống lại mê dược, không đến nỗi như phàm nhân nhưng phải tập quen một vài lần. Đây là loại mê dược hoàn toàn mới, Đằng Nguyên chưa từng hít phải. Hiện tại đầu hắn lâng lâng như say rượu, trước mắt chao đảo, lực đạo yếu dị thường, tay khẽ run. Đặc biệt loại mê dược này không có mùi, không biết nó tỏa ra từ đống lửa nào.
Bốn xung quanh bắt đầu nhốn nháo. Các bảo tiêu loạng choạng hô hoán nhau thức giấc. Nô lệ vùng dậy khỏi chỗ, ngã dúi dụi hết lượt, hoang mang hỏi nhau:
- Chuyện gì thế?
- Có mê dược… Trúng mê dược rồi…
- Sao ta như người say rượu thế này?
Bảo tiêu quát loạn:
- Tập hợp… Bảo vệ Đáp lão gia… Bảo vệ hàng…
- Thuốc giải đâu? Đội trưởng… mau phát thuốc giải.
Bảo tiêu chạy rầm rập về phía tên đội trưởng mới thức giấc còn đang lảo đảo đứng chưa vững.
Đằng Nguyên lợi dụng bóng tối và sự hỗn loạn, vừa nhai lá độc vừa bò về phía một xe hàng gầm cao, chui tọt vào trong gầm xe nằm sấp bụng xuống cỏ.
Đám bảo tiêu dồn về phía tên đội trưởng lấy thuốc giải – không biết có bao nhiêu tác dụng – chia nhau uống. Đáp Chi được Lăng chưởng quỹ xiêu xiêu vẹo vẹo đỡ tới chỗ cột ngựa, chắc cũng đang lục tìm thuốc giải cho các loại mê dược để chống chọi. Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-luan/3095800/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.