Từ thành phố về tới thôn D, mãi tới lúc tiễn Lục Ý Hiên ra về thì Liêu Tử Diệp mới được dịp cầm tới điện thoại. Hóa ra, máy của cô đã hết pin từ lúc nào, vừa cấm sạc, mở được máy liền nhận được rất nhiều thông báo cuộc gọi nhỡ của Tân Kỳ, Diêu Mạn và Ngô Quân Kỳ, mà cô đã bỏ lỡ.
Vừa ấn số định gọi lại cho Tân Kỳ, thì bà Liêu mở cửa đi vào, khiến Liêu Tử Diệp chợt giật mình.
“Mẹ…”
“Ừm! Tử Kỳ đâu rồi?” Bà Liêu đi vào ngồi cạnh con gái, ôn hòa hỏi.
“Thằng bé đang ở bên phòng bà ngoại. Mà mẹ tìm con có việc gì không?”
“Có! Mẹ muốn con kết hôn với cậu Lục.”
Rất nhanh gọn, đầy đủ súc tích với yêu cầu từ bà Liêu đưa ra, khiến cô gái sửng sờ.
“Mẹ đang nói gì vậy? Con với anh ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi mà.” Liêu Tử Diệp cố tình trốn tránh.
Bà Liêu lại cứng rắn bắt cô phải đối mặt, bà đanh giọng cất lời:
“Con đừng có bao che cho cái tên đàn ông xấu xa, vô tình, bội nghĩa đó nữa. Mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận để con quay lại với nó. Ngược lại là cậu Lục, mẹ thấy cậu ấy rất thương con, càng thương yêu Tử Kỳ hơn, quan trọng còn cực kỳ hiểu chuyện. Con biết không? Hôm cậu ấy tìm tới đây ngoài việc mua toàn đồ ăn ngon, quần áo hiệu cho mẹ với bà, còn biếu mẹ tiền chi tiêu tận mấy tháng. Một người đàn ông tốt như vậy, con không nên bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-ky-tranh-sung-doc-nhat-cung-chieu/3548475/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.