Dù đã nhận được lời xin lỗi chân thành đầy dịu dàng của Ngô Quân Kỳ, nhưng Liêu Tử Diệp vẫn làm như không nghe, không thấy.
Từ cửa phòng tiểu phẫu về tới phòng bệnh, sắc mặt cô tuyệt nhiên lạnh lùng. Cho tới khi người đàn ông ấy quay trở về sau cuộc gặp riêng với bác sĩ và đến bên cạnh giường, rồi cất lên câu nói:
“Bác sĩ nói, ba ngày tới em nên hạn chế vận động.”
“Đó là chuyện của tôi, anh không cần phải lo.” Liêu Tử Diệp lạnh nhạt trả lời.
Sau đó, cô nhắm mắt. Ngô Quân Kỳ lẳng lặng ngồi bên cạnh, cứ muốn nắm tay cô, nhưng lại bất ngờ trở nên do dự, rồi lại thôi.
“Anh đâu có cố ý để ra nông nổi này. Xin lỗi cũng đã xin lỗi rồi, có thể nào đừng giận anh không?”
“…”
Liêu Tử Diệp vẫn giữ cho mình cái đầu lạnh và sự yên tĩnh cần có, khiến tâm tình người đàn ông mỗi lúc càng tồi tệ.
“Diệp! Anh xin lỗi…”
“Tôi không dám nhận hai từ xin lỗi đó của anh. Mà nếu biết lỗi, thì mau về nhà chăm hai đứa nhỏ dùm đi, đừng có ngồi đây lảm nhảm nữa.”
Cuối cùng thì Liêu Tử Diệp cũng chịu mở miệng nói chuyện, nhưng lời nói thốt ra vẫn khó nghe như thường. Thế mà người đàn ông ấy cứ điềm tĩnh, ôn nhu đến lạ thường.
“Về rồi, ai chăm em?”
“Tôi chưa có liệt.”
Thực tình mà nói, trong mỗi câu trả lời của Liêu Tử Diệp cứ như có mang theo móc câu vậy. Không móc họng, đời không nể.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-ky-tranh-sung-doc-nhat-cung-chieu/3548459/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.