Em khóc, chị cũng khóc.
Chiều hoàng hôn lan tỏa vùng trời ảm đạm, không màu sắc như những lúc Thanh tan làm về, cũng không đẹp như những ngày Thanh còn có em.
Gợi lại bữa tối ấm áp nhìn em loay hoay dưới bếp, khóe môi mỉm cười hưởng ứng chiếc ôm của Thanh...
Đâu ai biết, chúng ta cũng đâu biết đó là lần cuối phải không em?
Tựa lưng vào góc kính phản chiếu nổi buồn, Thanh đăm chiêu nhìn xuống dòng xe lưu thông chìm nghỉm toàn ánh đèn vàng. Quan cảnh này diễn tả thật cô độc, chỉ một làn gió thoảng ngang tai cũng đủ để Thanh cần bao nhiêu cái ôm từ em. Qua ngưỡng tuổi ba mươi, con đường thành đạt đều trãi đầy hoa hồng. Không ngờ thứ duy nhất thao túng đánh bại nàng lại là trái tim của một thiếu nữ.
Sự thật rõ ràng đến mức khiến Thanh không muốn thừa nhận. Vậy thì đã sao, đối diện với thực tại này cũng chỉ biết cười cợt bản thân lệ thuộc mà thôi.
Năm đó bị tên trộm thuốc uy hiếp Thanh chọn cách nhẫn nhịn. An Đào khi dễ người nàng yêu, nàng cũng là nhẫn nhịn. Nhẫn nhịn với tất cả những kẻ không đáng bên ngoài vậy mà cứng rắn cực đoan trước quyết định của Tường Chi. Phải chăng khiêm nhường, khiêm tốn là bản chất của Thanh, hay là đối với Thanh chỉ riêng mình em quan trọng nên đại não không hề cho phép nhẫn nhịn mà bỏ lỡ.
Đúng vậy, khi yêu lí trí nàng biến mất hoàn toàn. Thật sự đã không còn đọng dù một chút nhỏ kể từ khi bản thân về lại gặp Chi. Nước Úc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-khuc-giua-chung-ta/1120463/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.