Nhớ lại tối hôm đó cái ôm vội vàng không kịp cảm nhận, nụ hôn gấp gáp còn vươn sợi chỉ óng ánh trên môi làm Thanh luyến tiếc vô cùng. Nhìn trong phòng bộn bề đạo cụ, đồ đạc giăng kín có thể biết không chỉ riêng mình Chi trong này. Sao phải khổ như vậy?
Ở với nàng, em được sủng lên tận nghìn bậc mây, cái gì cũng đặt em trên hết, giường ngủ lăn suốt đêm mới rơi xuống sàn. Vậy mà bản thân mới ngã lên người em một chút thôi đã cảm thấy chật chội không duỗi thẳng được đôi chân mét bảy. Mọi bất mãn đành nuốt hết vào trong, Thanh có bao giờ để lộ sự tiêu cực qua gương mặt mình đâu.
"Sao chỗ em toàn là tóc giả vậy? Cái phim gì chẳng gây thiện cảm."
An Thanh muốn tìm hiểu môi trường xung quanh của Chi có lành mạnh hay không. Có vẻ diễn viên hạng A ngoài kia không để lại vết tích gì chứng tỏ ngủ cùng phòng vợ nàng. Tốt rồi, mọi chuyện dần bớt nao lòng hơn cho đến khi An Thanh tìm thấy đầy thuốc giảm đau trong túi đồ của Chi.
"Cho chị hết số thuốc này nhé?"
Lời la mắng êm dịu như gió mùa thu. An Thanh trở nên thất vọng không nhìn lấy Tường Chi một cái, tại sao em không nghe lời nàng? Tại sao tất cả bọn họ không ngăn cản em? Vừa thương lại vừa giận, bức quá bản thân cũng chẳng dám mở miệng lớn tiếng với em bao giờ. Câu hỏi ảm đạm đó, càng trầm là càng bất lực.
Tường Chi lẳng lặng để lời Thanh nói ngấm sâu vào thức tỉnh mình. Dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-khuc-giua-chung-ta/1120453/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.