Sàn đấu tàn nhẫn luôn phất phơ mùi rỉ sắt. Đồng tiền sạch sẽ chưa từng hữu hình trong này, có chăng cũng chỉ là những số seri cược cả mạng sống dính đầy máu trên găng tay. Bay lên đi hỡi những mệnh giá cao lớn, nếu người không trả được tiền thì hãy trả cho ta một cái khác.
"Trả cái gì?"
Gia Vân nhìn lên sàn đấu tối tăm không tồn tại giấy phép, máu khô trên thảm được lau bằng hồ sơ gia đình mình. Từng lọn tóc đủ màu không biết của ai, của bao nhiêu người giăng đầy khung kính trắng. Trong bức tường đen đặc phản chiếu tia mắt sáng ngắt đi kèm nụ cười tê dại trên mặt Tiên lóe lên:
"Gia đình mày có gì?"
---
An Thanh đưa Tường Chi đi ăn bữa tối thịnh soạn tại nhà hàng Úc trong thành phố. Nàng cốt ý để em quen vị vì luôn nghĩ trước sau gì Chi cũng theo mình về mà thôi. Vậy mà suốt buổi ăn đến nến cũng sắp tàn mà Chi cứ cắm mặt vào xấp giấy đầy chữ. Nhìn vợ càng ngày càng ốm, Thanh bực mình chất vấn:
"Em, súp hải sản này ngọt không?"
Tường Chi ngớ ngẩn ngước đầu quay sang người bên cạnh, dở bộ mặt cười cười làm An Thanh tức chết:
"Ngọt lắm luôn, em rất thích."
Hừ đúng là em ấy phớt lờ nàng rồi, An Thanh lạnh nhạt cướp nhẹ lấy cuốn kịch bản của Chi một cách dứt khoác, đưa đôi mắt xót lòng nhìn thân hình ốm yếu của em:
"Là súp bí đỏ, vợ chị dị ứng hải sản làm sao chị nỡ gọi cơ chứ? Em yêu công việc hơn chị..."
An Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-khuc-giua-chung-ta/1120449/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.