Gian phòng của Trần Vân Nguyệt bày biện cực kỳ đơn giản, gần như chỉ có bốn bức tường.
Trên giường chăn nệm được đặt ngay ngắn, hai bộ quần áo bạc màu treo ở góc phòng, bay bay trong gió đêm.
“Một người phụ nữ trầm lặng.” Tư Mã Phượng thấp giọng nói, “Bất chợt có khuynh hướng hoặc ý niệm bạo ngược trong đầu. Đáng nhẽ ra nàng phải rất yêu bản thân… và Lưu Kiệu.”
Hắn sờ sờ vết khắc trên bàn. Có hơn chục vết khắc, sâu chừng nửa tấc, là chữ “Lưu” được viết ngoáy. Trên tường chỗ treo hai bộ quần áo có một bức tranh, lạc khoản đề là Lưu Kiệu. Trong tranh có một dòng chữ “Vạn vật giai xuân nhân độc lão” (Vạn vật đều có mùa xuân chỉ có con người là già đi),tranh vẽ một đứa trẻ đang đào măng giữa rừng tre.
“Nơi này không có nhiều manh mối. Rõ ràng đã bị dọn dẹp.” Trì Dạ Bạch duỗi tay sờ bệ cửa sổ, cực kỳ sạch sẽ, “Nữ quyến còn lại của Lưu gia không cần nàng.”
“Ta cảm thấy chính là nàng ta.” Tống Bi Ngôn lại gần, nghiêm túc nói, “Trên đảo Thanh Bình nhiều người như vậy, người bị tình nghi nhiều nhất chỉ có nàng ấy.”
“Không thể nói như vậy.” Tư Mã Phượng dựa vào cửa sổ, đèn trong tay ảm đạm không rõ, “Vụ án này…có điểm kỳ quái.”
Trì Dạ Bạch gật đầu: “Đúng vậy.”
Tống Bi Ngôn: “???”
“Đã có hai người chết….hoặc còn hơn thế nữa. Có động cơ, có vật chứng trong viện, nhưng lại không có bằng chứng trực tiếp.” Tư Mã Phượng nói, “Tiểu Bạch, ngươi còn nhớ vụ án mạng Bình hồ thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-hung-sach/76659/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.