“Hoá Xuân Quyết còn có thể dùng như vậy?” Điền Khổ giật mình hỏi.
“Đương nhiên có thể. Nước đầy quá thì tràn, sức hết thì suy kiệt”. Thanh Nguyên Tử bình thản nói, “Sự sinh trưởng của vạn vật đều có giới hạn, một khi vượt qua giới hạn này, sẽ ngay lập tức suy bại. Ngươi chỉ thấy cây cối khô héo, nhưng trước khi khô héo, chúng nó đã vì Hoá Xuân Quyết mà sinh trưởng tới cực hạn.”
Vì Hoá Xuân Quyết của hắn vận dụng quá nhanh, võ công Điền Khổ không tính là cao, nên chỉ thất chúng khô héo, mà không thấy giây phút tươi tốt lướt qua của chúng nó.
“Hoá Xuân Quyết rất khó luyện, khó là khó ở cái giới hạn này. Đồ nhi của ta tâm tịnh, mới có thể nắm chắc giới hạn và chênh lệch vi diệu giữa các giới hạn, nếu là người khác luyện, ví dụ ngươi….” Thanh Nguyên Tử nhìn Tư Mã Phượng, “Chỉ sợ vĩnh viễn không đạt được cảnh giới của hắn.”
Tư Mã Phượng gật gật đầu.
Cây cối quấn quanh Cốt Đầu trại cực kỳ to khoẻ, tuy ban nãy đám Đường Âu chặt bỏ đi không ít, nhưng vẫn còn rất nhiều cành lá đan xen quấn quýt, nhành cây chui vào giữa khe hở của đống xương, sinh trưởng rậm rạp um tùm.
Thầm Quang Minh nhìn mê mẩn, nhịn không được hỏi: “Tiền bối râu bạc, công lực này của người chỉ có thể đối phó với cây cối thôi sao?”
“À không, cái gì cũng đối phó được.” Thanh Nguyên Tử quay đầu lại cười nói, “Hôm qua ta vừa khiến một con trăn lớn nổ tung. Đạo lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-hung-sach/3020415/quyen-6-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.