Bàn tay ngọc ngà nhè nhẹ vuốt mái tóc của cô, ánh mắt dịu hiền như bừng sáng.
- Vậy là.. con đã động lòng?
Cô ngước nhìn bóng hình quen thuộc đang ở bên cạnh mình, giọng cô có chút run run mà thốt lên lời nói.
- Trước đây, khi mẹ con vẫn còn sống. Mẹ thích đi từ thiện lắm luôn. Ở trại trẻ mồ côi ấy, con gặp được một cậu bạn.. cậu ấy làm con nhớ mãi không quên.
- Ôi, là tình yêu sét đánh chăng?
- Lúc ấy bé xíu à, con có biết gì đâu. Nhưng hình ảnh ấy làm trái tim con ấm áp. Đó là người đầu tiên. Nhưng sau đó con không còn gặp lại bạn ấy nữa!
- Con còn nhớ tên không?
- Có chứ! Là Đông Dương á gì. Cái tên nghe thật rạng rỡ làm sao.
Tay gì bất chợt dừng lại, nụ cười trên môi bỗng chốc dập tắt, cả người run lên như bị điện giật. Miệng lắp ba lắp bắp cái tên Đông Dương, kéo dài và ngắt quãng. Trời rõ ràng không lạnh nhưng hai cánh tay nổi đầy da gà, mặt biến sắc. Gì nhớ về quá khứ dơ bẩn. Gì nhớ về căn phòng hoang ngoài nội thành năm ấy, gì nằm chơ vơ trên chiếc giường nhỏ bé, áo quần rách rưới tả tơi, xung quanh màng nhện chăng đầy lưới, chiếc váy dài màu đen còn lấm thấm vài vệt máu đỏ tươi. Vết sẹo bẩn thỉu ngày ấy vẫn còn bám sâu vào bả vai gì đến tận ngày nay, dù dùng bao nhiêu loại thuốc đắt tiền, vẫn không thể nào xóa bỏ. Gì khinh tởm chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-giac-tinh-yeu/2656968/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.