Từng giọt mưa lách tách, lách tách rơi. Lộp độp! Lộp độp rơi xuống các mái hiên. Dần dần gió mạnh hẳn lên, cùng lúc đó mưa xối xả tuôn ào ào. Sấm sét nổi lên ầm ầm rạch một vệt ngang trời. Dương giật mình hoảng hốt, lướt thướt núp vào nhà tìm kiếm nơi khô ráo. Lòng đường cũng bị ngập. Sau 30 phút mưa ròng rã vẫn chưa thấy ngớt, Dương lo lắng khi vẫn chưa thấy Quỳnh Anh về nhà. Rốt cuộc em đã đi đâu? Sao em không nói với cậu nửa lời? Nếu em có cuộc hẹn quan trọng với ai đó, có thể bảo cậu đưa đi đón về mà?
Vòm lá lay động không ngừng, lá vàng chẳng thể níu giữ cành nên đành lìa rơi xuống mặt đất. Gió vẫn nối nhau ào tới từng đợt liên tục, xào xạc, vù vù rồi thổi cuốn những chiếc lá vừa rụng. Tầng lá xanh um vẫn mạnh mẽ chống chọi với gió.
Chát.
Không gian càng mênh mông tăm tối, mịt mù càng làm cho tâm trạng cậu trở nên hoảng loạn hơn bao giờ hết. Người cậu yêu, giờ đang nơi đâu? Sao cậu gọi mà không bốc máy? Em có việc gì bận đến vậy ư? Từ trước đến nay có việc gì khó khăn em đều chia sẻ với cậu cơ mà?
Đông Dương và cảnh vật thật sự hòa nhập vào làm một. Cảnh vật cũng như người đều mang cảnh trống trải, sợ hãi, khó chịu và hoang mang tuột cùng. Tiếng mưa rơi khiến lòng Dương thêm lẻ loi, hiu quạnh, nặng trĩu ưu tư nên nỗi sầu muộn như lan tỏa, thấm đẫm vào cảnh vật ngoài kia. Bầu trời như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-giac-tinh-yeu/2656946/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.