Hai môi nhỏ của Quỳnh Anh run lên bần bật. Em đang ở nơi đâu? Tại sao em lại ở nơi này? Chuyện gì đã xảy ra? Cổ họng rên rỉ từng đợt như tiếng mèo hen. Khuôn mặt đỏ ựng thêm cả giọt mồ hôi bết bát khắp cơ thể.
Em rùng mình khi nhớ tới người đàn ông bí ẩn đã cướp mất lần đầu của em. Người đàn ông ấy sức lực hừng hực, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc không có chút dấu hiệu dừng lại. Anh ta lần mò lên hai đồi núi nở nang của em, bú mút lấy nụ hoa ngọt ngào. Nụ hoa sưng vù lên nhưng vẫn chịu sự áp bức của khoang miệng của ngườí đàn ông. Bàn tay anh cũng không để yên mà sờ soạng chạy dọc khắp hai bên sườn của Quỳnh Anh.
Dòng suy nghĩ cứ miên man chạy trong đầu em cho đến khi cánh cửa ô tô đột ngột bị ai đó mở ra khiến em giật thót tim, mới tập trung lại để nhìn lấy người đàn ông trước mặt. Hơi thở trầm mặc phả ra kèm theo chất giọng khàn khàn:
- Cô tỉnh lại rồi sao?
Quỳnh Anh chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn Hải một hồi lâu. Là anh? Sao em lại ở trong xe của anh? Anh làm gì ở đây và đã gặp em như thế nào? Chuyện này là sao? Chẳng nhẽ anh chính là người đàn ông ấy?
- Trên đường đi qua đây thì tôi thấy cô ngất xỉu nên đã bế vào!
- À, ra vậy. Cảm ơn anh!
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Dương đang gọi, em bỗng chốc sợ sệt. Em đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-giac-tinh-yeu/2656944/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.