Linh hạ mắt, hít một hơi thật sâu đi tới trước mặt anh, nhẹ giọng nói khẽ:
- Anh nghỉ ngơi đi, em về đây!
Nói xong liền quay người, vội vã bỏ về.
Anh nhìn thân hình gợi cảm của cô mà vô thức nuốt nước bọt, chỉ biết lặng lẽ hướng mắt về bóng lưng của cô, dõi theo từng bước chân của cô
Ban đêm yên lặng đến lạ thường, chỉ có trăng lạnh như nước lẳng lặng tiến vào cửa sổ, lưu lại một vùng trắng bạc trên tấm thảm..
Cô cầm ly rượu, khuôn mặt ửng hồng say say, càng làm dung nhan tuyệt mỹ thêm say đắm lòng người. Tựa người vào cửa xe, bóng dáng lẻ loi, cô độc của cô như đối lập hoàn toàn với khung cảnh nhộn nhịp bên ngoài.
Cô uống một ngụm rươu vang đỏ, cố gắng để hơi men làm tê đi thần kinh đang vô cùng mẫn cảm của mình một chút.
Còn Dương, cậu có cảm giác như một luồng khí lạnh đang dâng lên từ lòng bàn chân, lạnh cóng, khiến tay chân tê tái. Xung quanh lập tức trở nên tĩnh lặng vô cùng.
Mấy ngày nay cậu đã gọi điện vô số lần nhưng vẫn không nhận được hồi âm của em, không biết em như thế nào, có ổn không? Phải chăng vì bận quá nên không thể nghe máy? Dù sao, ít nhất em cũng cho cậu ít tin tức chứ? Cho dù là nhắn tin vài chữ thôi cũng được, để cậu còn biết em vẫn an toàn, không gặp nguy hiểm gì hết.
Em biết nỗi nhớ là cảm giác thế nào không? Vừa buồn, vừa đau, vừa khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-giac-tinh-yeu/2656934/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.