Quần áo trong phòng Lý Hành rất ít, mở tủ ra, quần áo được xếp gọn gàng, màu sắc từ nhạt đến đậm, giống như cách trưng bày ở cửa hàng quần áo nam.
Tôi thấy quần áo mình mà treo lên mang tính hủy diệt, vì vậy tôi tìm đại một tủ trống gần đó, nhét bừa quần áo mình vào.
Sau khi cất đồ xong, tôi quay lại thấy Lý Hành đang nhìn tôi, anh hỏi: “Em chỉ mang theo mấy bộ quần áo như vậy à?”
Tôi: “Tôi chỉ có mấy bộ quần áo.”
Lý Hành lộ vẻ khó hiểu.
Tôi: “Quần áo anh được giặt sạch quá.”
Lý Hành: “Anh không giặt quần áo.”
Tôi: “Dì giúp việc giặt?”
Lý Hành: “Quần áo của anh mặc một lần rồi vứt đi. Dù sao đồ mới anh mặc cũng không hết.”
Tôi: “…”
Thật hả?
Vứt ở đâu?
Tôi đi nhặt.
Lý Hành dắt tôi đi xem nhà tắm: “Cho quần áo bẩn vào sọt này, dì sẽ giặt giúp em.”
Tôi: “Đồ lót của tôi không cần dì giặt. Loại đồ này để người khác giặt cảm giác rất kỳ quái.”
Lý Hành: “Ừ.”
Tôi thuận miệng hỏi: “Tôi có câu hỏi luôn tò mò, mấy người giàu có như anh, ai sẽ giặt đồ lót cho anh?”
Lý Hành lạnh lùng nhìn tôi, dưới ánh mắt nghiêm nghị của anh, tôi xấu hổ cúi đầu xuống.
Thật xin lỗi.
Tôi không nên hỏi những câu ngu ngốc như vậy.
Lý Hành: “Những người giàu có như anh không mặc đồ lót.”
Tôi: Respect!!! (Sự tôn trọng)
Cho nên đó là nguyên nhân tôi không thể thành công như anh.
Có phải vì tôi không đủ bản lĩnh để thả lỏng?
Hay là.
Ngày mai tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-gay-tre-danh-nguoi/1805972/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.