‘Anh Lý của tôi’ bị xuất huyết não, được đưa vào ICU và đang hấp hối.
Giản Vệ Đông đưa tôi tới bệnh viện. Một nhóm người vệ sĩ, luật sư, cổ đông, người nhà.
Tôi đột nhiên nhớ lúc đám tang mẹ tôi cũng đông người thế này.
[Tại sao cô ấy lại mất thế này.]
[Thậm chí còn không lập được di chúc.]
[Người thừa kế còn nhỏ thế này.]
[Ai sẽ tiếp quản tài sản và khoản nợ công ty.]
[Ai sẽ dọn dẹp đống hỗn độn lớn như vậy.]
…
Lải nhảm làu bàu.
Ríu ra ríu ran.
Có người đã mất mẹ.
Có người chỉ nghĩ đến tiền.
Nhóm người vây quanh ICU của ông cụ vẻ mặt nghiêm trang, nhỏ giọng bàn bạc.
Giản Vệ Đông và tôi thay quần áo chuyên dụng, vào ICU.
‘Anh Lý của tôi’ nằm trên giường, Lý Tranh Vanh, bên cạnh là hai người con trai tuấn tú của ông, Lý Khôn và Lý Hành, cuối giường là người vợ xinh đẹp của ông, Dịch Hưng Lan.
Lý Khôn mặc cả cây trắng, sắc mặt tái nhợt, Lý Hành mặc nguyên bộ đen, mặt đen như đáy nồi. Cứ vậy, một đen một trắng đứng bên giường của một ông cụ đang hồi nguy kịch.
Tôi có một câu muốn nói—
Thôi quên đi, tốt nhất là không nên nói.
Tôi không biết một nhà 4 người đã tranh cãi gì trước khi tôi với Giản Vệ Đông vào, khung cảnh im lìm nhưng mùi khói thuốc súng bay mù mịt.
Giản Vệ Đông: “Sao lại thế này?”
Dịch Hưng Lan: “Ông chơi xe đạp thăng bằng rồi ngã sấp mặt.”
Không khí nghiêm trang như vậy…không được cười, tôi không được cười.
Dịch Hưng Lan: “Lượng máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-gay-tre-danh-nguoi/1805967/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.