Vừa uống trà sữa vừa tán gẫu về sự chuyên nghiệp đáng ngưỡng mộ ở đây.
Tôi không dám lộ ý định thực sự của mình khi tới đây. Làm bộ tham quan, chiêm ngưỡng những bản thảo quý giá của Vệ Ngạn Hi.
Nhìn anh ta lấy chúng khỏi kệ sách.
Từng chồng.
Từng chồng.
Cao bằng đầu người.
Bản thảo.
Tôi chợt hiểu ra một sự thật. Đằng sau vài nét bút thành công của anh ấy có thể là hàng trăm ngàn lần thất bại.
Chúng tôi luôn thấy đại thần có thiên phú mà cố tình bỏ qua việc không ngừng nghiên cứu các phương pháp của anh ấy. Kiên trì khổ luyện trong thời gian dài.
Nếu Quách Hiểu Bạch có thể dành thời gian thay vì đi spam thì thực tập vẽ. Ít nhất cậu ấy có thể đạt được mấy level cao hơn bây giờ.
Rốt cuộc, Vệ Ngạn Hi tìm thấy đống bản thảo mà anh ấy muốn cho tôi xem.
Vệ Ngạn Hi: “Em vẽ chúng hơn mười năm trước, có thể sẽ mang tới cảm hứng cho chị.”
Tôi tôn kính nhận chúng bằng hai tay.
Tôi nhìn thấy một bức vẽ mà bây giờ tôi có vẽ cũng phải mất 2 ngày.
10 năm trước, trình độ này?!
Tôi run rẩy nói: “Sư phụ Vệ, năm nay anh bao nhiêu tuổi?”
Vệ Ngạn Hi: “26, nhỏ hơn anh Hành 2 tháng.”
Mười năm trước…
Học sinh tiểu học.
Có vài học sinh tiểu học, đã là thạc sĩ.
Một số sinh viên đại học, vẫn là những con gà tiểu học.
Loading...
Được rồi, tôi thu lại những sự hiểu biết vừa rồi.
Quách Hiểu Bạch, cậu cứ tiếp tục spam đi.
Bức tranh của Vệ Ngạn Hi mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-gay-tre-danh-nguoi/1805950/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.