Cảnh tượng hết sức khó tả.
Ngôn từ thiếu thốn làm tôi nghẹn lời.
Viết văn nhiều năm vậy, không thể diễn tả cảm xúc bằng lời.
Nói theo kiểu bây giờ—
Xấu hổ tới mức linh hồn bay mợ ra ngoài luôn.
Xấu hổ tới mức mười đầu ngón chân đào trên nền xi măng được nguyên căn nhà: ba phòng, hai sảnh, một bếp một nhà vệ sinh.
Anh ấy nhìn tôi.
Gió tụ mây vần.
Tôi nhìn anh ấy.
Sóng cuộn biển gầm.
Anh ấy nhướng mày ra hiệu tôi trả lời.
Tôi há miệng mà không nặn ra được một chữ.
Hy vọng năm rộng tháng dài có thể cuốn trôi đi lần gặp gỡ đầu tiên ngẫm lại mà kinh của tôi với anh ấy.
Quên hết đi.
Rồi chúng ta bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng trí nhớ Lý Hành thật sự quá tốt, anh ấy nói: “Đã lâu không gặp, cô vẫn ít nói vậy nhỉ.”
Tôi, tôi, tôi, tôi, tôi, tôi, tôi, tôi xấu hổ tới nổi nhọt.
Bốn năm đại học.
Tôi cứ nghĩ đã bị mấy người bạn cùng phòng hạ độc. Chứng bệnh sợ xã hội đã được chữa khỏi.
Nhưng thực tế chứng minh.
Chỉ là tôi chưa đụng phải trường hợp lớn thôi.
Không oán trời.
Không thể oán.
Chỉ oán Giản Vệ Đông.
Nam thần cỡ này mà có thể chộp lung tung tới mai mối.
May mà lão Giản đã xuất hiện kịp thời, cùng xuất hiện với lão Giản còn có ông cụ tinh thần quắc thước, lão Lý.
Lý Hành và tôi tự nhiên cùng lúc đứng lên, chào hỏi người lớn.
Loading...
Lý Hành: “Chú Giản.”
Tôi: “…”
Lần trước tôi luôn thấy có lỗi vì gọi sai người ta thành ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-gay-tre-danh-nguoi/1805945/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.