Tôi run rẩy mở weibo, nhắn tin cho “Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy”.
Tiện Hề Hề: [Đại gia Tiểu Kiến? Có đó không?]
Tiện Hề Hề: [Đại gia?]
Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy: [Tôi đây, lão đại Hề.]
Tiện Hề Hề: [Đêm nay anh vậy là—]
Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy: [Tâm trạng không tốt, muốn tiêu ít tiền.]
Ờ.
Thế giới của đại gia. Người phàm không hiểu nổi.
Tiện Hề Hề: [Sao tâm trạng anh lại không tốt?]
Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy: [Anh không vui nên tôi không vui.]
Tôi ôm tim ngã lăn ra đất.
Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy: [Bây giờ anh thấy đỡ hơn không?]
Tôi ổn.
Ổn tới không thể ổn hơn.
Tôi gửi đi liên tiếp 3 biểu tượng cảm xúc dành cho người cao tuổi. Mong là đại gia có thể cảm nhận được niềm vui của “lão đại” lúc này.
Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy: [Chúc ngủ ngon, lão đại Hề.]
Loading...
Tôi giả vờ đáng yêu cả nửa ngày, anh ta thậm chí còn không cho tôi một icon.
Đại gia đúng là đại gia mà.
Mấy ngày sau, công ty L.H cử một người đại diện khác liên hệ với tòa soạn của tôi. Vừa gặp đã xin lỗi, nói rõ ràng mọi việc. Hóa ra do người trước đó không khéo nói nên truyền đạt thông tin không chính xác.
Lần này L.H không dài dòng nữa.
Chỉ hai từ: Bán không?
Đậu má.
Bà! Không! Bán!
Chiếc Roll royce lấp lánh ánh sao cuối cùng cũng dừng lại trước lối vào khách sạn.
Người mở cửa không phải tài xế. Mà là người giữ cửa với găng tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-gay-tre-danh-nguoi/1805944/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.