Phòng trọ của tôi cũng nằm ở khá gần bệnh viện, đây là chỗ duy nhất mà tôi tìm được. Giá thuê không hề rẻ một chút nào. Nhưng để kịp đối phó với những tình huống xấu có thể xảy ra với ông nội. Giá có cắt cổ thì tôi cũng chịu.
Bây giờ hiện đang là 10 giờ tối, con đường về nhà trọ vô cùng u ám, đèn đường cứ vừa bật vừa tắt, hơn nữa còn đang là trời mùa đông, thời tiết se lạnh. Kết hợp tất cả lại với nhau đã tạo nên một bầu không khí vô cùng u ám.
Tuy nhiên, một âm dương sư như tôi thì chẳng có chút sợ sệt nào, cứ hiên ngang sải dài bước chân.
Với lại, bên cạnh tôi còn đang có một tên quỷ nam nữa đó.
" Khánh Vân à, tại sao cô lại sở hữu âm dương nhãn thế?"
" vì ở thế hệ này, tôi là người được chọn phải sở hữu nó!”
“ uây, tức là mỗi thế hệ ở nhà cô thì sẽ có một người mang âm dương nhãn sao?”
" đúng rồi!"
Tôi vừa đi vừa trả lời những câu hỏi của Gia Khánh.
Anh ta hỏi rất nhiều, khiến tôi cũng có chút đau đầu. Nhưng đối với một người đã mất hết kí ức, đến ngay cả cách để giao tiếp cũng từng quên đi, chẳng khác gì một đứa trẻ sơ sinh tò mò về thế giới.
Tôi không nỡ nổi giận với anh ta, vẫn kiên nhẫn trả lời. Chỉ là trong lòng tính thêm tiền công thôi,
Lúc này, một tiếng khóc của phụ nữ bông đập đến tai của tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-em-thien-mieng-em-hon/2728654/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.