" mày có cách cứu tao mà, đúng không Khánh Vân!"
Thu Huyền chạy đến, bàn tay trái vẫn còn lạnh lặn của cô ta đặt lên vai tôi, điên cuông lắc mạnh.
Thế nhưng, đáp lại sự mong chờ đó. Tôi chỉ nhẹ nhàng gạt tay của cô ta ra, miệng cười lạnh.
" làm sao bây giờ. Tao chẳng muốn giúp người từng bắt nạt tao vào đầu năm tý nào!"
Nghe tôi nói xong, Thu Huyền liền khẽ giật mình, là biểu hiện của sự chột dạ. Nét mặt cô ta cũng dần trở nên mất tự nhiên hơn.
Còn tên quỷ phiền phức Gia Khánh thì lại trợn mắt tức giận, miệng gào to.
" cái gì, con bé này dám bắt nạt em gái nhỏ á!"
Tôi hơi nhếch môi.
Thật ra nói Thu Huyền từng bắt nạt tôi cũn không đúng, cô ta chỉ có ý định đấy thôi.
Đầu năm học, sau khi biết tôi đến từ vùng quê. Thu Huyền liền có thái độ khinh bỉ, cùng đám bạn ngày ngày bày trò ngây khó dễ cho tôi.
Thậm chí còn dẫn theo mấy anh lớp 11 chặn đường, định đánh hội đồng tôi. Mục đích là đê thị uy cũng như khiến tôi sợ hãi.
Chỉ là, bọn họ đã chọc vào nhầm người. Tôi là âm dương sư đó, ma quỷ còn không sợ thì đám nhóc này là cái gì.
Mấu trò gây khó dễ như ngáng chân, xé sách xé vở,...tôi chẳng để vào mắt. Chỉ trực tiếp ném luôn Thu Huyền cùng cái cặp hàng hiệu của cô ta vào thùng rác.
Còn đám đàn anh lớp 11, tất cả đều bị tôi đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-em-thien-mieng-em-hon/2728632/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.