Trong số thư đó có 2 tờ giấy, trông có vẻ không giống thư lắm, nhưng chính xác là gì thì Văn Anh không rõ. Lão gia sau một hồi trầm ngâm đọc tờ giấy đó liền quay sang hỏi Văn Tài:
- Văn Tài, con đến Tam Diện học được những gì rồi?
- Con cũng học như nó thôi ạ! - Nghe lão gia hỏi Văn Tài liền né tránh trả lời, y rõ ràng cố ý đánh lạc hướng sự chú ý của cha qua Văn Anh.
- Học như nó sao? Đệ đệ của con thành tích tốt bao nhiêu thì con lại tệ bấy nhiêu. Có phải con muốn làm mất mặt cha mới chịu phải không? - Lão gia hằn giọng, đại phu nhân ngồi bên cạnh chỉ biết thở dài.
Nghe đến đấy Văn Anh đã nhanh chóng đoán ra thứ mà cha vừa xem chính là bảng kết quả học tập của bọn họ.
- Tại cha không biết đó thôi. Các lão sư ở đó rất là thiên vị, con đã cố gắng hết sức rồi. Không giống như Văn Anh suốt này đi chơi rồi bị thương này nọ.
- Văn Tài, đừng nói đệ đệ con như thế! - Đại phu nhân quay sang chỉnh hắn
- Văn Anh, có phải nó ở trong trường rất làm biếng học còn hay gây hấn với con không? - Lão gia hỏi cậu
- Gây hấn với con ư...đâu có... - Cậu lắc đầu nhìn sang hắn, Văn Tài nhếch mép cười, hắn cho rằng Văn Anh ít nhiều nể sợ mình nên không dám nói ra sự thật - Đâu riêng gì một mình con, đại ca cùng với bạn bè của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-dien-hoc-duong-xuyen-thanh-nam-nhan-trieu-duong/2847220/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.