Nghe y nói thế Văn Anh càng tỏ ra nghi ngờ:
- Chỗ của ngươi là ở đâu?
- Ở đâu nhỉ, chỗ này lạ lẫm quá ta cũng chẳng nhớ nổi. Đành phải đi lòng vòng kiếm vậy!
Lời nói của y đương nhiên là không đáng tin nhưng đôi co chỉ tổ mất thời gian, Văn Anh liền quay phắt bỏ đi, nào ngờ vừa về đến cổng thì Tiểu Nặc đã kéo cậu lại:
- Thiếu gia, bọn họ đi theo chúng ta đến tận đây rồi!
- Ngươi vẫn chưa tìm ra chỗ của mình sao? Đừng nói với ta nhà ngươi ở đây nhé! - Văn Anh quay ngoắt lại hỏi Lý Thức.
- Đúng rồi, chính là chỗ này nè! Đại Đầu mau vào thôi! - Y cùng với Đại Đầu thản nhiên lướt qua Văn Anh, đi thẳng một mạch vào phủ Tiết Gia.
- Nè nè! Đây là nhà của ta mà? - Cậu hốt hoảng đuổi theo y.
Đến sảnh chính, Văn Anh liền chạy đến nắm lấy tay áo y kéo lại:
- Ta bảo đứng lại rồi mà, ai cho ngươi tự ý xông vào nhà ta thế?
- Văn Anh, nhà đang có khách đừng có làm loạn!
Văn Anh giật mình vì giọng nói của cha thốt lên, cậu nhìn sang thì thấy có một vị trưởng lão cũng đang ngồi đó. Ông ấy ăn vận trông rất sang trọng bên cạnh còn có một vài gia nhân, tì nữ đứng phục vụ.
- Còn không mau đến bái kiến Vương Tư Đồ!
Văn Anh nghe cha nói liền đến trước mặt cung kính chào ông ấy.
- Đây có phải là Nhị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-dien-hoc-duong-xuyen-thanh-nam-nhan-trieu-duong/2847214/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.