2. Tôi muốn tiếp khách.
Bạch Phú Kiều, không đúng, là Bạch Bình Châu đã vào nhà thổ ba tháng. Ba tháng nay, hắn im lặng không nói lời nào, thẻ canteen phát tới cũng không thèm dùng, giận hờn bỏ đói mình sụt hết 5kg. Sau một lần cuối cùng, hắn ý thức được dường như thân thể mình không thay đổi nữa. Thể trọng hắn đã ở mức 62.5kg được nửa tháng, dù cho hắn không ăn một hạt cơm nào.
Hắn cũng ý thức đực, tuyệt thực kiểu này như mình, nếu ở thế giới cũ đã sớm chết đói. Mà ở đây, hắn vẫn có thể nhảy nhót tưng bừng như trước, chỉ là sút cân một chút.
Bởi vì không uống nước ăn cơm, nên gần ba tháng nay hắn không đi đại tiện. Mỗi ngày ở trong toilet phòng riêng, muốn tắm, rồi lại không dám cởi quần.
Thế là sau ba tháng, Lạc Ngữ điên tiếc mở cửa phòng hắn.
"Cậu quậy đủ chưa." Lạc Ngữ lôi hắn ra ngoài cửa, "Ba tháng, cậu không ăn không uống không tắm rửa, tài nguyên nơi này để cậu lãng phí vậy à?"
"Tài nguyên gì?" Bạch Bình Châu nhếch miệng cười khổ, "Cải tạo nhân loại phi pháp?"
Lạc Ngữ nhìn hắn thật lâu, lấy từ trong túi ra một poster tuyên truyền điện tử: "Tôi nhét dưới khe cửa phòng cậu nhiều như vậy, đừng nói với tôi là cậu không thấy."
Bạch Bình Châu nói: ".... tôi tưởng là thẻ khách sạn, cái loại bao gái y."
Lạc Ngữ cười hắn: "Nhóc nhỏ, đừng có coi thường bao gái, giờ địa vị của cậu giống họ đấy."
Thấy ánh mắt của hắn, cô nói thêm: "Thậm chí còn thảm hại hơn. Mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-diem-pham-cach/884130/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.