Chương trước
Chương sau
Ta cười nói:
"Ai nói ta muôn ngươi trở thành người hòa giải? Mặc dù năng lực của Tiêu Tín hon người, nhưng dù sao người trẻ tuốỉ cũng kiêu ngạo, sẽ không để ý đến quan hệ vói thuộc hạ. Ngươi giỏi về việc này, hon nừa lại ờ trong quân nhiều năm, đôi vói nhừng quy định ờ trong quân hiếu khá rõ. Phương diện lãnh binh tác chiến do Tiêu Tín làm chủ, còn xử lý quan hệ nội bộ, thúc đấy quan hệ giừa tướng sĩ sẽ do ngươi làm chủ. Hai người các ngươi hồ trợ lần nhau mói có thế giúp ta sớm ốn định tình hình Yên quốc. Chăng lẽ ngươi không muôn giúp ta sao?"
Cao Hàm nói:
'Không phải mạt tướng không muôn nỗ lực vì Thái tử, nhưng mà..."
Ta biết trong lòng hắn đương nhiên kiêng dè Tiêu Tín, mim cười nói:
"Ngươi yên tâm, đế hai người các ngươi đồng thời dần quân cũng chi là kế hoạch tạm thời. Đọi đến khi tinh hình ốn định lại, ta đương nhiên sẽ giao cho ngươi chức vụ khác. "
Cao Hàm yên lặng gật đầu. Ta đã nói đến mức này, hắn đương nhiên không thế tiếp tục từ chôi.
Di hài của Tiêu Trân Kỳ đã được đưa về Yên đô từ sớm, linh đường được dựng trong phủ tướng quân. Sau khi mấy người chủng ta đến Yến đô liền đến phủ tướng quân phúng viếng trước.
Trong thòi gian này, Cao Quang Viền vẫn luôn xử lý chuyện này, hắn lộ ra vẻ vô cùng mệt mỏi.
Đường Muội đến đây trước, đã sắp xếp hậu sự cho Tiêu Trân Kỳ ốn thỏa, chi chờ mấy người chúng ta và Tiêu Tín đến sẽ hạ táng.Ta yên lặng đi tói trước quan tài của Tiêu Trân Kỳ, nhìn chân dung của hắn, trong lòng đau xót không nhịn được roi xuống hai hàng lệ nóng. Nhớ lại thòi gian hai chủng ta cùng sóng vai chiến đấu trước đây, ta rất khó có thế tin tường hắn thực sự đã chêtẳ
Ta run giọng nói:
"Tiêu đại ca... Ta đến thăm huynh đây. Ngày xưa, rất nhiều nguy hiếm như vậy chủng ta đều có thế vượt qua, nhưng bây giờ huynh lại.."
Ta không kim nối tinh cảm trong lòng, giọng nói nghẹn ngào, không thế nói tiếp được nừa.
Tiêu Tín nhào tói bên quan tài khóc rông lên. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn kim nén tinh cảm của minh, bây giờ nhìn thấy di hài của phụ thân liền không thế không chế được đau đón trong lòng, tinh cảm tự nhiên lộ ra.
Đường Muội lau nước mắt trên khóe mi, giao cho ta Liệp Thiên cung và một quyên binh pháp, run giọng nói:
"Đây là di vật của Tiêu đại ca. Người đi theocạnh huynh ấy nói, huynh ấy muôn giao nhừng thứ này lại cho Thái tử."
Ta khó có thế kim nén đau đón trong lòng. Liệp Thiên Cung và cuốn binh pháp do ta tự minh sao chép này chính là lề vật lần đầu gặp mặt ta tặng Tiêu Trân Kỳ khi còn ờ Đại Tần làm con tin, cũng là vật chứng kiến tinh cảm giừa chủng ta.
Hôm nay lề vật vẫn còn, nhưng người xưa đã sớm ròi xa trần gian. Ta cung kính đặt Liệp Thiên Cung vào trong quan tài của Tiêu Trân Kỳ, anh hùng đã qua đòi, trong thiên hạ còn ai có thế xứng vói cây cường cung này?
Ta xé từng tờ từng tờ của quyến binh pháp đô't trước di hài Tiêu Trân Kỳ, trong lòng lặng lẽ nói:
"Tiêu đại ca, ta nhất định sẽ tim được kẻ hại huynh, chém hắn thành trăm mảnh đế rửa mối hận trong lòng ta."
Ròi khỏi linh đường lại nhìn thấy Cao Quang Viền buồng thõng tay đứng trong viện, dường như đang chờ ta.
Ta xoay người, dùng ông tay áo lau khô nước mắt, sau đó mói nói:
"Cao đại nhân tìm ta có chuyện gì không?"
Cao Quang Viền thấp giọng đáp lại, mói ta đến gian phòng phía đông ngồi nói chuyện.
Ta đoán trước được hắn tói tim ta chắc chắn là vì chuyện của Cao Hàm, giành trước nói:
"Ta đã quyết định đế Tiêu Tín và Cao Hàm họp tác quản lý quân đội, có phải Cao đại nhân có ý kiến gì không V
Cao Quang Viền nói:
"Vi thần không dám, đứa con kém cỏi có thế được Thái tử trọng dụng chính là phúc từ tổ tiên đế lại, trong lòng thần vui mừng còn không hết, làm gì dám có ý kiến gì."
Trong lòng ta cười thầm, Cao Quang Viền vô cùng xảo quyệt, biết không thế nào thay đốỉ được quyết định của ta liền thuận theo tự nhiên, vui vẻ chấp nhận bố nhiệm của ta.
Cao Quang Viền nói:
"Sở dì thần mòi điện hạ tói đây là có chuyện quan trọng cần bàn."Ta gật đầu, bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm.
Cao Quang Viền nói:
'Thái tử điện hạ, bây giò' lòng chông đôi Đại Khang của dân chủng bên trong Yên quốc ngày càng tăng lên. Từ sau khi Tiêu soái chết, chuyện binh lính Đại Khang bị tân công đã xảy ra vài lần."
Ta nhíu mày, chuyện này ta lại chưa từng được nghe ai nói.
Cao Quang Viền nói:
'Mặc dù mọi chuyện lắng xuống rất nhanh, không tạo thành tôn thất nghiêm trọng, nhưng đầu môi cũng hoi không chính xác."
Ta lạnh lùng nói:
"Loại chuyện thế này không cần đế trong lòng, bắt được một tên liền giết một tên, cho nhừng người khác thấy hậu quả của chuyện đó, rất nhanh sẽ không còn ai dám gây chuyện."
Cao Quang Viền nói:
"Ta nghi rằng có người làm khó dề sau lưng."
"Có điều tra được gì không?"
Cao Quang Viền thò' dài:
"Bấm Thái tử điện hạ, chuyện này đến bây giò' ta vẫn chưa điều tra được gì."
Ta không nhịn được đứng dậy:
"Chuyện này chò' sau tang lề của Tiêu tướng quân rồi nói tiếp. Người điều tra xem trong sô'Hoàng tộc Yên quốc và cựu thần, người nào có khả năng làm loạn."
Cao Quang Viền liên tục gật đầu, hắn lại nói:
"Hành cung của Thái tử điện hạ đã được bô' trí tại Lô thị hành quán."
Xem ra tinh hình Yến đô còn phức tạp hon nhiều so vói tường tượng của ta. Cao Quang Viền cùng hiếu được một ít suy nghi trong lòng ta, đem Lô thị hành quán tu sửa lại.
Điều làm ta vui mừng chính là ba ái thê Côc Tiêm Tiêm, A Y Cổ Lệ và Thác Bạt đều yên lặng chò' ta ở đây. Sự ấm áp khi gặp lại sau một thòi gian xa cách là điều ta mong chờ nhất.
Ba người vợ yêu đón ta vào trong phòng. Tiêm Tiêm đã quên đi đau đón khi phụ thân mất, A Y Cổ Lệ càng ngày càng xinh đẹp, tiếng hán tiêu chuẩn không bị pha tạp chút khấu âm dị tộc.
Người thay đốỉ lớn nhất là Lục Châu, nàng đã trường thành, như một đóa hoa tưoi nò' rộ, thân thế mềm mại, đường cong lả lướt, làn da trắng mịn như mờ đông, hoàn toàn không còn bộ dáng một tiếu cô nương như ngày xưa.
Điều duy nhất không thay đốỉ là bộ dạng nhu mi của nàng, vừa gặp liền lao vào trong lòng ta, khiến Tiêm Tiêm và A Y Cố Lệ đều hoi ghen ghét.
Ta cười nói:
"Lục Châu, sao muội lại tói đây?"
Lục Châu nói:
"Lần trước mấy vị tỷ tỷ đều đến Khang Đô gặp huynh, mà ta lại phải đưa chị dâu tói o Khô' Tô cho nên không thế đi cùng. Vài ngày trước, sau khi các tỷ tỷ trờ về Lục Hải Nguyên liền kế chuyện của huynh cho ta, mọi người đều nói huynh không vui, ta liền hận không thế lập tức bay đến Khang Đô vói huynh, nhưng huynh lại đi Đại Tần."
Lục Châu nói:
"Lần trước mấy vị tỷ tỷ đều đến Khang Đô gặp huynh, mà ta lại phải đưa chị dâu tói o Khô' Tô cho nên không thế đi cùng. Vài ngày trước, sau khi các tỷ tỷ trờ về Lục Hải Nguyên liền kế chuyện của huynh cho ta, mọi người đều nói huynh không vui, ta liền hận không thế lập tức bay đến Khang Đô vói huynh, nhưng huynh lại đi Đại Tần."
Ta thương yêu vuốt ve mái tóc dài của nàng.
Lục Châu thò' dài nói:
"Vài ngày trước truyền ra tin tức Tiêu đại ca chết, sau khi mấy người chủng ta thương lượng, do ta thay mặt mấy vị tỷ tỷ đến đây, thứ nhất là đế phúng viếng Tiêu đại ca, thứ hai cùng vì gặp huynh. "
A Y Cổ Lệ nhẹ giọng nói:
"Lục Châu, muội không nên nằm trong lòng Dận Không mãi, huynh ấy mói lặn lội đường xa đến đây, vẫn chưa kịp nghi ngoi đó."
Ta cười nói:
'Không có chuyện gì, các mội cùng nằm trong lòng ta, ta vẫn có thế chịu được. "Côc Tiêm Tiêm nhu mi nói:
"Chăng lẽ tướng công còn không nhận ra, hai người chủng ta đã bắt đầu ghen tỵ vói ghen tỵ vói cô gái nhỏ này rồi."
Lục Châu cười nói:
"Các tỷ tỷ không cần ghen tỵ vói ta, địa vị của chủng ta ờ trong lòng tướng quân đều như nhau cả. Ta đến phòng bếp chuẩn bị tiệc tối, các tỷ thoải mái thân mật vói tướng công đi."
Côc Tiêm Tiêm cũng đứng dậy nói:
Ta đi giúp muội!
A Y Cổ Lệ nhẹ giọng nói:
"Hay là đế ta đi, đã lâu rồi tướng công chưa được ăn món ăn phương bắc. Bây giờ hai người chúng ta xuống bếp, Tiêm Tiêm tỷ tỷ nói chuyện cùng vói tướng công đi."
Ta cười híp mắt nhìn hai nàng đi ra cừa, lúc này mói kéo Tiêm Tiêm ngồi xuống bên cạnh ta, nắm bàn tay mềm mại của nàng, nhẹ giọng nói:
'Khoảng thòi gian này có nhớ ta không?"
Tiêm Tiêm gật đầu, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta, thương tiếc nói:
"Dận Không, huynh gầy đi nhiều quá."
Ta ôm eo nhỏ của nàng nói:
"Khoảng thòi gian này có quá nhiều chuyện xảy ra, đương nhiên phải suy nghi nhiều hon.''Tiêm Tiêm ôn nhu nói:
"Ta hiếu tâm tinh của huynh lúc này. Lúc phụ thân ta vừa tạ thế, trong lòng Tiêm Tiêm cũng vô cùng đau khổ. Nhưng theo thòi gian trôi qua, Tiêm Tiêm hiếu ra một đạo lý, phụ thân ở dưói suôi vàng cũng không muôn thấy ta lấy nước mắt rửa mặt cả ngày, người nhất định sẽ hi vọng ta mau chóng quên đi đau thương, vượt qua đế sông cuộc sông hạnh phúc."
Ta gật đầu.
Tiêm Tiêm lại nói:
'Mặc dù Tiêu tướng quân đã bỏ minh vì quốc gia, nhưng hắn cũng không hi vọng huynh đau lòng vì hắn. Mọi người đều đang chò' huynh khôi phục sự mạnh mê, lấy lại khí phách như ngày xưa." Nàng nằm trong lòng ta, vòng tay ôm lấy thân thế ta nói: "Huynh biết không, huynh đau lòng sẽ làm chủng ta đau lòng, tâm tinh huynh không vui làm cho cả dân chủng Yên đô cũng đắm chim trong không khí bị đè nén."
Ta hôn lên má Tiêm Tiêm. Ta đương nhiên hiếu được đạo lý đó, nhưng ta vẫn không có cách nào thoát khỏi nhừng bóng ma liên tiếp này. Nhó' lại nhừng lòi Cao Quang Viền vừa nói, ta hỏi Cốc Tiêm Tiêm:
"Dân chủng Yên quốc gần đây có điều gì bất mãn không?"
Đôi mi thanh tú của Tiêm Tiêm nhăn lại, suy nghi một lát mói nói:
"Huynh hỏi ta mói nhớ, dân chủng Yên quốc gần đây không còn nhiệt tinh vói quân đội Đại Khang như trước đây nừa. Nghe nói đã xảy ra mấy lần tranh chấp, đa số đều là dân chủng Yên quốc gây nên."
" Ồ?"
Tiêm Tiêm nêu ví dụ nói:
"Hàng hóa bình thường bán cho người Yến bằng một giá, bán cho quân nhân Đại Khang giá tiền sẽ gấp đôi, thậm chí gấp hon mưòi lần. Có thương gia thậm chí còn không muôn làm ăn vói quân đội Đại Khang, cả Yên quồc tràn ngập tư tường chông đốiế"
Lúc này ta mói ý thức được sự nghiêm trọng của chuyện này. Nước có thế nâng thuyền, cũng có thế lật thuyền, ban đầu ta lợi dụng dân chủng Yên quốc, không mất một binh sĩ cũng có thế nắm được đất đai Yên quốc, bây giờ tinh hình lại đột nhiện trờ nên khó xử, nếu như ta không kịp thòi xử lý tô't chuyện này, sợ rằng tinh hình Yên quốc vừa mói ốn định lại sẽ bị rung chuyến.
Tiêm Tiêm nhẹ giọng nói:
"Dân chủng thường là người vô tội nhất, lại dề dàng bị lòi đồn mê hoặc nhất. Huynh dù thế nào cũng không nên quy kết tất cả nhừng việc phát sinh lên bọn họ, tim ra người xúi giục phía sau mói là vân đề quan trọng nhất đế giải quyết chuyện này."
Ta cười, đè nàng xuống nói:
"Không nghi ra, muội nói càng ngày càng có phong cách của người lãnh đạo."
liêm liêm xấu hô nói:
"Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, đi theo Thái từ gia như huynh, đương nhiên củng bắt chước được một chút quyền hành và thủ đoạn
Ngoài của vang lên hai tiếng cười như chuông bạc, là hai người Lục Châu và A Y Cố Lệ bưng mấy món ăn đặc sắc lên, hai người trêu ghẹo nói:
Tỷ tỷ vừa học được thủ đoạn gì, dạy cho chủng ta đi."
Ta cười nói:
"Chờ đến tôi lên giường Tiêm Tiêm sẽ chính thức dạy cho các muội."
Lòi này của ta khiến khuôn mặt ba vị mỹ nừ đều đỏ bừng, cùng xi một tiếng, ba cánh tay nhéo lên các vị trí khác nhau trên người ta. Có đôi lúc, nhiều vợ cùng có nghía là ngươi phải chịu thêm nhiều đau khổ, nhưng là cảm giác đau khố mà vui sướng này chính là chuyện mà bao người đàn ông đều tha thiết ước mơ.
Nước ao ấm áp, ta sảng khoái nằm trong Liên Hoa trì hường thụ ba người vợ xinh đẹp dịu dàng tắm rửa cho.
Đã lâu rồi ta không có cảm giác hoàn toàn buông lỏng như vậy, chi có ở cùng gia đình minh, thần kinh căng thăng mói có thế hoàn toàn buông lỏng, quên đi chuyện phân tranh chính trị ngôn ngang, quên đi chiến tranh tàn khốc vô tận.
Tính tinh Lục Châu bấm sinh tinh nghịch, vừa xoa bóp thân thế cho ta, vừa cô' ý đùa giờn chỗ nhạy cảm của ta. Nước ao trong suốt bộc lộ hoàn toàn phản ứng của ta không sót chút gì.
Khuôn mặt A Y Cổ Lệ đỏ lên đầu tiên, cố gắng dùng khăn tắm che đậy biến hóa vô cùng bất lịch sự của ta, lại bị ta bắt được bàn tay nhỏ bé, kéo vào trong lòng. A Y Cố Lệ phát ra một tiếng kêu duyên dáng, sau đó bị ta đột nhiên tiến vào, thân thế mềm mại bắt đầu run rẩy.
Nước ao đột nhiên trờ nên gạn sóng mãnh liệt, cùng như tinh cảm nồng đậm mãnh liệt, mênh mông của chủng ta. Am áp lâu dài, liên miên vô tận...
Quên đi đau buồn cùng không phải chuyện dề dàng làm được, cho du tạm thòi quên đi nhưng đến khi ngươi chợt nhớ lại, cảm giác đau đón càng lớn hon.
Ta im lặng đứng trước mộ Tiêu Trần Kỳ, chợt nhận ra không ngờ đòi người lại ngắn ngủi như vậy. Ngày xưa mọi người còn sông vui vẻ, hôm nay thậm chí từng người đều ròi bỏ ta mà đi, ngày maTai sẽ lại là người ròi đi đây? Ta không muôn nghi đến, cũng không dám nghi đến.
Ba người vợ yêu của ta yên lặng đặt hoa Bách Họp trắng trên tay xuống trước mộ, các nàng biết lúc này tốt nhất là không nên quấy rầy ta.
Ta ra dấu tay cho A Đông đưa các nàng về phủ trước. Ta ngồi trước mộ, lưu luyến vuốt ve chừ trên bia mộ, nhừng chừ này là do ta tự tay khắc lên.
Đường Muội đem bầu rượu đến bên ta, cầm ba chén rượu lên rót đầy, trầm giọng nói:
"Ngày xưa ta và Tiêu đại ca thường xuyên uống rượu cùng Thái tử, bây giờ... Tiêu đại ca đã..." Giọng nàng nghẹn ngào, không thế nói tiếp được nừa.
Ta bưng một chén rượu lên, cung kính rót lên mặt đất nói:
"Tiêu đại ca, mặc dù huynh đã ròi khỏi nhân thế, nhưng ta tin rằng linh hồn huynh sẽ luôn bên cạnh bảo vệ chúng ta."
Lệ nóng đã tràn ra khóe mắt ta.
Ta và đường muội nâng chén rượu lên, uống một hoi cạn sạch.
Hình ảnh truyện trò vui vẻ, ca hát thoải mái ngày xưa dường như lại hiện về một lần nừa, ta chợt cảm thấy Tiêu Trân Kỳ cũng không ròi xa ta, hắn vẫn luôn ờ bên ta.
Trăng cao gió mạnh, gió đêm hoi lạnh, ta và Đường Muội chưa nhận ra chủng ta đều đã hoi say. Xa xa bồng truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, trong đêm yên tình lại càng khiến người chủ ý.
Trăng cao gió mạnh, gió đêm hoi lạnh, ta và Đường Muội chưa nhận ra chủng ta đều đã hoi say. Xa xa bồng truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, trong đêm yên tình lại càng khiến người chủ ý.
Ta nhờ âm thanh đã phân biệt ra là một chiếc xe tám ngựa kéo, đây là quyền lực đặc thủ chi có Hoàng tộc mói có. Không biết là ai lại đến đây lúc này?
Thị vệ phía trước đã ngăn cản xe ngựa lại, không lâu sau Lang Thứ đến thông báo:
"Khời bấm chủ nhân, Hoàng hậu Phượng MỊ của Yên quốc đến phúng viếng."
Ta nhíu mày, Phượng Mị không đến linh đường phúng viếng lại trực tiếp đến mộ Tiêu Trân Kỳ là có lý do gì?
Nừ nhân này đế lại âh tượng khá sâu cho ta, là người rất am hiếu mưu kế, hon nừa giỏi về xem xét thời thế.
Lúc này nàng lại xuất hiện rô't cuộc là thật lòng phúng viếng hay là đến đây vì ta?
Lang Thứ thấy ta không tỏ thái độ gì, thấp giọng nói:
"Chủ nhân, có can ta nói nàng trờ về hay không?"
Ta lac dau noi:
'Không sao, đế nàng đến đây đi. Nếu thực sự đến đây phúng viếng thì đó là tấm lòng của nàng."
Lang Thứ xoay người đi, ta chợt nhớ ra kế từ khi hạ táng xong chưa từng gặp Tiêu Tín, hắn là người chịu tang, theo lý nên canh giừ trước mộ của phụ thân mói đúng.
Ta hỏi Đường Muội:
"Phúc Oa ò đâu?"
Đường Muội lau rượu trên khóe miệng đi, nói:
"Sau khi hạ táng Tiêu đại ca hắn liền đến viện quân cơ giải trừ quân tịch, chờ ngày mai ngài tuyên bô' chức vị của hắn sẽ chính thức nhậm chức.""
Ta thò dài nói:
"Đứa nhỏ này đúng là không giông bình thường."
Đường Muội hoi bất mãn nói:
"Cho dù coi trọng việc nước, cùng phải trực bên linh cừu Tiêu đại ca bảy ngày rồi mói làm gì thì làm." Ta vỗ vai Đường Muội nói:
"Tinh cảm của Phúc Oa đôi vói Tiêu đại ca chắc chắn không kém chủng ta chút nào, chẳng qua là hắn chôn sâu đau buồn ờ trong lòng. Ngươi thấy không, từ sau khi đến Yên đô, hắn gần như không kế ngày đêm luôn trực bên cạnh quan tài phụ thân, điều này đủ đế chứng minh lòng hiếu thảo của hắn."
Đường Muội nói:
"Chi mong hắn đúng như ngài suy nghĩ."
Phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhịp nhàng, ta xoay người nhìn lại thấy Hoàng hậu Phượng Mị của Yên quốc mặc đồ đen duyên dáng thướt tha đi tói lăng mộ.
Nừ nhân này là một vưu vật vô cùng quyến rũ, bộ đồ đen bằng lụa không thế che giấu được thân thế mềm mại gọi cảm của nàng, ngực rung mông lắc, tràn đầy vẻ xuân sắc Khó trách lúc đầu Cao Quang Viền lại xuống tay vói nàng.
Phượng MỊ cung kính hành lề vói ta, nhu mi nói:
"Phượng MỊ tham kiến Thái tử điện hạ..."
Đôi mắt tràn đầy quyến rũ nhìn ta.
Ta lạnh nhạt cười nói:
"Hoàng hậu Phượng Mị cần gì phải khách khí như vậy. bằng thân phận của nàng, đúng ra ta phải hành lề vói nàng mói đúng."
Phượng MỊ chợt thò' dài nói:
" Thái tử điện hạ không cần giều cợt Phượng Mị."
Nàng đặt bó hoa cúc trên tay xuống trước mô Tiêu Trân Kỳ, chán nản nói:
" Không nghi tói vị anh hùng đầu đội tròi chân đạp đất như Tiêu tướng quân dì nhiên cũng bị tiêu nhân hầm hại, thực sự khiến người ta đau lòng không thôi."
Mùi thơm thoảng thoảng trên người nàng tỏa ra, theo gió đêm yên lặng chui vào mũi ta, thực sự là dụ dỗ không nhỏ.
Phượng MỊ chủ động nói mòi:
"Thái tử điện hạ có bằng lòng đi dạo một lát không?"
Ta biết nàng có chuyện bí mật muôn nói vói ta. Ta gật đầu cùng nàng đi về phía trước.
Phượng MỊ nói:
"Từ khi Thái tử điện hạ đến Yên đô, Phương Mị đã muôn gặp ngài. Đáng tiếc tên giặc già Cao Quang Viễn luôn ờ đây, Phượng MỊ xuất hiện sẽ bất tiện."
Trong lòng ta cười thầm, lúc đầu Phượng Mị bị Cao Quang Viễn cường gian, nếu không có ta ra tay ngăn cản e rằng Cao Quang Viền còn có thế làm nhừng chuyện bất kính hon. Từ chuyện này mà nói, Phượng MỊ thiếu ta một món nợ rất lỏn.
Ta cười nói:
"Chẳng lẽ Hoàng hậu Phượng Mị vẫn không tin tường ta? Cao đại nhân chắc chắn không dám làm trái vói nhừng gì ta đã nói."
Đôi mắt Phượng Mị lưu chuyến, dịu dàng nói:
"Vì vậy ta vẫn cảm kích ngài, bất kế Thái tử muôn thiếp làm chuyên gì ữiiếp cũng cam lòng tinh nguyện."
Ta cười nhạt, lòng dạ và mưu mô của nừ nhân này đúng là sâu không lường được. Bằng thân phận nàng, cho dù mất nước cũng không nhất định phải dùng thủ đoạn này đế tiếp cận ta, huống chi còn tự xưng là thiếp.
Phượng MỊ nói:
"Lần này Phượng MỊ đến đây là đế nhắc nhờ Thái tử điện hạ một chuyện vô cùng quan trọng."Ta gật đầu nói:
"Mòi Hoàng hậu nói!"
Phượng MỊ quan sát xung quanh một lát, khoảng cách chủng ta vói lăng mộ rất xa, nàng đưa tay ra nắm lấy tay ta, ta đột nhiên ngơ ngẩn, nàng sẽ không to gan như vậy, muôn dụ dồ ta tại noi hoang vu này chứ?
Phượng MỊ thấp giọng nói:
" Trong Hoàng tộc có người bí mật âm mưu làm phản!"
Mặc dù ta đã sớm có chuẩn bị nhưng lúc này trái tim cũng không kim được đập gấp gáp hon, hạ giọng nói:
"Hoàng hậu có biết rõ tinh hình cụ thế không?"
Phượng MỊ gật đầu nói:
"Duy Công vương Lý Triệu Vũ, Thu Chí vương Lý Triệu Tề cùng nhau mưu đồ chuyện này. Bọn họ từng tim đến ta, nói muôn nâng đờ con ta trò' thành Yên vương, ta cô' ý nói qua loa cho qua chuyện này.
Ta lạnh lùng nói:
"Hoàng hậu, đây không phải chuyện đùa, nếu nàng không có cứng cứ, chi sợ ra không thế tin tường lòi nói một phía của nàng."
Phượng MỊ cắn môi dưới, nói khè:
"Ta có thế có chứng cớ gì? Nhưng nhừng chuyện hôm nay, bòi vì ta quan tâm đến ngài nên mói làm thế. Nếu như ngài không tin ta cũng không còn cách nào cả."
Bòi vì nàng nóng lòng mà đôi mắt đẹp cũng hoi đỏ lên Ta cô' ý thử dò xét nàng:
" Chuyện này ta sẽ điều tra rõ ràng, nếu như tất cả đều là thật, ta nhất định sẽ không bạc đãi Hoàng hậu."
Ta trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:
" Năm nay Quốc Chiếu hắn đã mưòi bôn tuốỉ rồi, chờ sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ nâng đờ hắn lên ngôi Yên Vương được chứ?"
Khuôn mặt Phượng Mị trắng bệch, nàng đột nhiên nói lớn:
"Long Dận Không, ngươi cho ta là thứ gì? Chẳng lẽ ngươi nghi rằng ta làm nhừng chuyện này vì bản thân minh sao?"
Nàng xoay người đi về phía xe ngựa, không thèm nhìn ta một lần.
Ta bị hành động của nàng làm cho ngây ngẩn, sau một lúc mói cười khố lắc đầu, lấm bấm:
"Chăng lẽ nàng thực sự không vì minh sao?"
Nhừng chuyện Phượng Mi nói ta tất nhiên sẽ không hoàn toàn tin tường, nhưng lại không thế không tin. Phương pháp tô't nhất đế xử lý chuyện này chính là đôi chất, đêm đó ta liền cho Tiêu Tín bắt giừ Duy Công vương Lý Triệu Vũ và Thu Chí vương Lý Triệu Tề đế ta tử minh thám vân.
Lúc thấm vân Duy Công vương, Thu Chí vương bị giam giừ ờ phòng bên. Trước đó ta đã điều tra qua, Duy Công vương là kẻ yếu hèn, tính tinh bấm sinh hiền lành, tim kiếm đột phá từ hắn dề dàng hon nhiều.
Rõ ràng Duy Công vương Lý Triệu Vũ không ngờ được ta sẽ bắt hắn. Mặc du trên thực tế Yên quốc đã nằm trong tay ta, nhưng đám hoàng tộc thất thế như Lý Triệu Vũ này vẫn còn có chút địa vị.
Ta mim cười nói:
" Ban ngồi!"
Lý Triệu Vũ lạnh lùng nói:
" Đêm khuya Thái tử điện hạ bắt Bôn vương đến đây không biết có chuyện gì?"
Ta cười ha hả:
"Vương gia đúng là biết nói đùa, rõ ràng ta cho bọn họ đi mòi, tai sao có thế dùng từ bắt được?"
Lý Triệu Vù cười lạnh nói:
" Thái tử điện hạ nói đùa còn giỏi hon ta nhiều lắm. Bôn vương còn chưa kịp mặc áo choàng đã bị nhừng binh lính này bắt tói đây, trong thiện hạ còn có đạo lý mòi người như vậy sao?"
Hắn chậm rãi ngồi xuống ghế lụa, dõi mắt nhìn ra ngoài của làm bộ dạng không chút sợ hãi.Ta mim cười nói:
" Thực ra tôi nay ta tìm Vương gia cũng không có chuyện gì khác, chủ yếu là muôn thương lượng chuyện tranh chấp không vui xảy ra liên tục giừa quân đội Đại Khang và dân chủng Yên quốc gần đây."
Lý Triệu Vũ cười nói:
'Mặc dù Bôn vương mang danh Vương gia nhưng đã sớm không hỏi đến chuyện triều chính. E rằng Thái tử điện hạ tim nhầm người rồi."
Ta lặng lẽ đưa ánh mắt về phía Tiêu Tind.
Tiêu Tín phất tay, lúc này ngoài cửa mang theo một cái đầu đầm đìa máu lên. Lý Triệu Vũ nhìn lại, đầu lâu kia chính là nô bộc giừ cửa cho hắn, hắn hoảng sợ nói:
"Ngươi... Các ngươi..."
Ta cười nói:
"Vương gia không cần hoảng sợ, chủ nhân chiếc đầu này vừa rồi đã mắng chửi Tiêu tướng quân."
Ta chi về phía 1 lêu 1 in nói:
"Vị Tiêu tướng quân này là tông chi huy của quân đội đóng tại Yên quốc mói được ta bố nhiệm, một tên người hầu nho nhỏ dì nhiên cũng dám phạm thượng. Ta chi có thế thay người khác trừng phạt hắn, Vương gia nói hắn có đáng bị giết không?"
Khuôn mặt Lý Triệu Vũ trắng bệch, CUÔ1 cùng hắn đã bắt đầu ý thức được sự nghiêm trọng của việc tôi hôm nay, hắn cắn môi dưói nói:
"Đáng chết!"
Ngoài của liên tục vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết, mồ hôi lạnh trên trán Lý Triệu Vũ không ngừng chảy ra, hắn hoi chột dạ nhìn ta. Nguồn: truyentop.net
Ta mim cười nói:
"Vương gia, tôi này ta vốn có ý tốt mòi ngài đến, nhưng hình như người trong phủ của ngày hoi không hiếu chuyện, cho rằng ta muôn hại ngài. Có một số người thậm chí còn mắng chửi ta, ngài cho rằng bọn chủng có đáng chết không?"
Thân thế Lý Triệu Vũ mềm nhũn, tê liệt ngã trên ghê'
Ánh mắt ta đột nhiên trở nên nghiêm khắc:
"Lý Triệu Vũ, ta đôi vói ngươi như thế nào?"
Lý Triệu Vụ bị ta dọa sợ đến mức từ trên ghế quỳ rạp xuống đất, uy phong lúc mói vừa rồi không biết đã chạy đến noi nào, run giọng nói:
"Thái tử điện hạ Thái tử điện hạ... Ngài... Ngài rất tốt vói tiếu nhân." Sau một lát hắn đã từ Bôn vương biến thành tiếu nhân.
Ta cười lạnh nói:
" Nếu ta đôi vói ngươi rất tốt, vì sao ngươi lại lén lút mưu đồ phản bội ta, muôn bồi dường một vị Vua mói?"
" Ta... Không có..."
" Ha ha! Ngươi cho rằng miệng cảu Thu Chí vương Lý Triệu Tề có thế kín hon ngươi sao?"
Phòng tuyến của Lý Triệu Vũ hoàn toàn bị ta đánh tan, hắn hoảng sợ nói:
"Thái tử điện hạ, tiếu nhân bị oan, tất cả đều do Lý Triệu Tề ép ta, hắn... hắn và tướng lình Hố Thừa quân là Đỗ Khánh Phong âm mưu bí mật làm phản, không nên kéo cả tiếu nhân vào, ta... Cho dù gan lớn bằng tròi cũng không dám làm như vậy... Ta..ế"
Ta cũng không nghi tói có thế dề dàng lừa được hắn nói hết sự thật như vậy, xoay người nói vói Tiêu Tín:
"Đem tên khôn Lý Triệu Tề lên đây cho ta!"
Bôn tên võ sĩ lôi Lý Triệu Tề bị trói chặt đi ra từ cừa phòng bên cạnh, miệng Lý Triệu Tề bị bịt kín. Mặc dù hắn không thế nói chuyện nhưng lại có thế nghe được rõ ràng từng câu Lý Triệu Vũ vừa nói. Sắc mặt hắn trờ nên xanh mét, đến lúc này hắn đã hiếu, hôm nay chắc chắn không thoát khỏi cái chết.
Ta ra hiệu cho võ sĩ kia lấy miếng giẻ trong miệng hắn ra, Lý Triệu Tề chửi ầm lên:
" Lý Triệu Vũ, ngươi đúng là một kẻ vô dụng, hai mắt ta mù nên mói họp tác vói kẻ vô tích sự như ngươi."
Lúc này Duy Công vương mói hiếu vừa rồi đã bị ta lừa, nét mặt vô cùng chán nản.
Rõ ràng Lý Triệu Tề có khí phách hon Duy Công vương rất nhiều, tức giận nói:
" Đổ tội cho người khác, Long Dận Không, rõ ràng ngươi chi muôn đuôi tận giết tuyệt người của Lý thị ta."
Ta cười lạnh nhưng không lên tiếng.
Lý Triệu Tề bước lên một bước, giận dừ hét:
"Cho dù người giết hai người chúng ta thì sao? Ngươi cho rằng ngàn vạn dân chủng Yên quốc sẽ cam lòng tinh nguyện ủng hộ ngươi sao, nằm mơ!"
Ta bình tình nhìn chằm chằm vào đôi mắt Lý Triệu Tề, từ sâu trong mắt hắn ta không tim thấy chút sợ hãi nào, điều này khiến ta hoi thất vọng, ta lạnh lủng nói:
"Ta đôi xử vói Hoàng tộc các người không tệ, tại sao lại muôn phản bội ta?"
Lý Triệu Vê cười ha hả:
"Phản bội ngươi? Thiên hạ Yên quốc vôn là của Lý gia chúng ta, nếu không phải ngươi dùng gian kế hại chết Hoàng huynh của ta, cưóp lây giang son của chủng ta, hiện giờ Yên quồc vẫn là thiên hạ của họ Lý ta! Ngươi chăng qua chi là một kẻ trộm mà thôi!"
Tiêu Tín giận dừ hét:
"ĐỒ khốn kiếp!"
la đưa tay lên ngăn Tiêu Tín lại, nhin Lý JLriêu lẽ nói:
"Có chuyện ta muôn hỏi ngươi, cái chết của Tiêu tướng quân có liên quan đến ngươi không?"
Lý iriệu lẽ cưòi lạnh nói:
"Ngươi cho rằng ngươi có thế biết bất cứ chuyện gì? Thật xin lỗi, trong thiên hạ này, chuyện ngươi không thế làm được vẫn còn rất nhiều, ta sẽ không nói cho ngươi biết!"
Hắn đắc ý cười lớn.
Trong mắt tiêu tín đột nhiên dấy lên ngọn lửa hận thù.
Ta thờ dài quay sang nói vói Tiêu Tín:
"Nếu như ta giao hắn cho ngươi, ngươi có cách nào có thế điều tra được chuyện cha ngươi chết có liên quan tói hắn hay không?"
Tiêu Tín nặng nề gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ta sẽ đập nát xương cô't toàn thân hắn, dùng đao nhọn từ từ xẻo hết da thịt hắn, CUÔ1 cùng mói chọc mủ hai mắt hắn, cho hắn tận mắt nhìn thấy tinh trạng thê thảm trên người mình."
Bộ dạng Lý Triệu Tề như không quan tâm đến sông chết, dường như lòi của Tiêu Tín không có bất cứ tác dụng gì vói hắn.
Duy Công vương Lý Triệu Vũ đã sớm bị nhừng lòi nói của Tiêu Tín dọa cho hồn lia khỏi xác, nhất thòi phân và nước tiếu vương vãi đầy đất. Đủng như lòi Thu Chí vương, họp tác vói hắn đúng là mắt bị mù rồi.
Ta gật đau nói vói Tiêu Tín:
"Cứ làm theo phương pháp của ngươi, tôi nay ta nhất định phải có câu trả lòi cho ta!"
Tiêu Tín chậm rãi đi về phía Lý Triệu Tề, hai gã võ sĩ như hố như sói đã sớm ném Lý Triệu Tề lên mặt đất, kéo hai cánh tay hắn, mờ mưòi ngón tay hắn ra trên mặt đất. Tiêu Tín cam búa sắt, căm thù nói:
"Có phải ngươi làm hại cha ta không?"
Lý Triệu Tề cười ha hả, tiếng cười đột nhiên bị ngắt quãng.
Tiêu Tín vung búa sắt hung hăng đập lên đầu ngón tay hắn:
"Nói!"
Búa sắt đập xuống điên cuồng, Lý Triệu Tề ngất xiu mấy lần rồi lại bị dùng nước lạnh giội tinh lại. Mưòi ngón tay, ngón chân hắn đã sớm đầm đìa máu tươi, không ít thị vệ đã sớm không đành lòng tiếp tục nhìn, cúi gập đầu xuống.
Ánh mắt ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lý Triệu Vũ, khuôn mặt Lý Triệu Vũ đã hoàn toàn trắng bệch, mồi đốt xương bị vờ vụn đều như gõ lên trái tim hắn.
Tiêu Tín chợt vung búa sắt đầm đìa máu tưoi lên, trợn mắt nhìn Lý Triệu Vũ, Lý Triệu Vũ bị dọa, hoảng sợ hét lớn:
'Tiêu... Tiêu tướng quân, là... Là hắn và... Đồ Khánh Phong cùng nhau giêít hại..."
Tiêu Tín nối giận gầm lên, vung bủa sắt hung hăng đập lên xương đùi Lý Triệu Tề, tiếng xương gãy trong trẻo lại vang lên. Lý Triệu Tề kêu thảm, lại ngất đi một lần nừa.
Ta chậm rãi đủng dậy:
"Lý Triệu Vũ, ta chi cho ngươi một cơ hội duy nhất, khai ra tất cả người có mưu đồ làm phản, nếu như dám lừa gạt điều gì, kết quả của ngươi sẽ thê thảm hon cả Lý Triệu Tề."
Ta chậm rãi đi ra khỏi đình viện, nhìn tròi đêm mịt mù, hít một ngụm không khí trong trẻo mát lạnh. Tiêu Tín lặng lê tói cạnh ta, khàn giọng nói:
"Thái tử điện hạ, nên xử lý bọn chủng thếnào?"
Ta tim kiếm trên bầu tròi nhưng vẫn không thấy một ngôi sao nào, mệt mỏi nhắm đôi mắt lại, một lúc sau mói nói:
"Giết không tha!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.